"Lên đi!" 

Phạm Tiểu Trương đang bị nghi vấn về năng lực, lúc này nhìn thấy Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo như vậy, anh ta không kìm được nữa mà trực tiếp hét vào mặt một đám thuộc hạ của mình. 

Cùng lúc đó, khẩu súng lục trong tay cũng nhằm vào Bùi Nguyên Minh, như thể sẽ bóp cò bất cứ lúc nào. 

Mười mấy tên vệ sĩ của Thiên Trúc lập tức náo loạn, đồng loạt rống lên và lao về phía chỗ Bùi Nguyên Minh đang đứng. 

Cảnh tượng này đã làm lóa mắt rất nhiều mỹ nữ. 

Dẫu sao những cảnh bạo lực như vậy có thể kích thích tiết dopamine của phụ nữ một cách tự nhiên. 

Trước khi Bùi Nguyên Minh ra tay, anh đã nhìn thấy Tần Ý Hàm bước tới phía trước với vẻ mặt lãnh đạm. 

Mặc dù Tần Ý Hàm không phải Chiến Thần, nhưng với tư cách là người đầu tiên trong thế hệ trẻ của Long Môn ở Kinh Đô, cô ta nhất định có thực lực gần với Chiến Thần. 

Lúc này, cô ta di chuyển nhanh chóng và dứt khoát, cô ta trông như một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhưng cô ta lúc ra tay thì vô cùng gọn gàng và dứt khoát. 

Cô ta giống như một con dao bén nhọn, trong nháy mắt thoát khỏi vỏ bọc, đồng thời lao ra tứ phía. 

"Bốp bốp bốp" 

Một âm thanh giòn giã truyền tới! 

Nhưng trong nháy mắt, cả chục vệ sĩ của Thiên Trúc đã bị Tân Ý Hàm đánh ngã xuống đất, có vài người gãy xương tay và xương sườn, bọn họ lúc này mới chật vật đứng dậy. 

Phạm Tiểu Trương cầm khẩu súng lục trong tay, nhìn cảnh này, mí mắt không khỏi nhảy dựng. 

Dù thế nào, anh ta cũng không thể nghĩ rằng người phụ nữ đi theo tên ở rể cũng khác thường như vậy. 

"Rất tốt, Thân thủ có tiến bộ." 

"Nhưng khi cô ra tay, mấy động tác đẹp hơi nhiều" 

"Võ công của Đại Hạ chúng ta nên nhằm mục đích giết địch, nhưng trông không đẹp mắt." 

"Hãy từ bỏ một số thứ vô ích khiến động tác của cô trở nên đẹp hơn, lúc đó sức mạnh của cô có thể được cải thiện" 

Lúc này, Bùi Nguyên Minh dù bận vẫn còn tâm trạng để chỉ điểm cho Tần Ý Hàm điểm vài chỗ. 

Tầm Ý Hàm lộ ra vẻ trầm ngâm, một lát sau mới gật đầu: "Cậu Minh, tôi biết rồi, hay là để tôi thử lại?" 

Bùi Nguyên Minh gật đầu, ánh mắt rơi trên người Phạm Tiểu Trương, người đang có nét mặt vô cùng khó coi, nhẹ giọng nói: "Còn có ai không? Gọi ra đây đi." 

"Không thấy vệ sĩ của tôi còn muốn luyện tập sao?" 

"Phụt -" 

Phạm Tiểu Trương xém chút nữa phun ra máu. 

Các cao thủ Thiên Trúc mà anh ta mời về và vệ sĩ riêng, trong mắt người họ Bùi, đã trở thành bia đạn để cấp dưới của anh ta tập luyện? 

Lúc này, Phạm Tiểu Trương hận không thể bóp chết Bùi Nguyên 

Minh. 

"Hết rồi?" 

Nhìn thấy vẻ mặt của Phạm Tiểu Trương, Bùi Nguyên Minh bước tới, vươn tay phải vỗ vỗ mặt của anh ta, nhẹ nói: "Anh, những người xung quanh anh đều yếu, số lượng ít lại còn ít. Về phần bản thân anh, anh cũng không đủ can đảm" " 

"Cầm súng lâu như vậy, còn không dám bóp cò." 

"Anh như thế này, có phải là đại ca của giới hắc bạch không?" 

"Tôi khuyên anh nên về Thiên Trúc chăn bò đi." 

Phạm Tiểu Trương bị Bùi Nguyên Minh tát, vẻ mặt anh ta khó coi đến vô cùng, lúc này cũng không nói nhiều thêm nữa, mà thô bạo lấy ra một cái loa như cúc áo, trực tiếp bóp nát. 

Làm xong hành động này, Phạm Tiểu Trương chế nhạo, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Cậu kiêu ngạo đi, tôi muốn xem cậu có thể kiêu ngạo bao lâu!" 

"Ông lớn của chúng tôi từ Thiên Trúc đến đây, người chết chắc rồi!" 

"Rầm..." 

Gần như ngay lúc bóng Phạm Tiểu Trương đổ xuống, đột nhiên 

nhìn thấy một bóng người màu vàng rực rỡ lao tới từ phía cổng lớn. 

Đối thủ di chuyển cực nhanh, và tung một cú đấm về phía Bùi Nguyên Minh. 

Thể lực của cái đầm này có thể dời non lấp biển, vô cùng đáng sợ. 

Đây là binh với tướng khác nhau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play