"A" 

Phạm Tiểu Trương vừa gào thét vừa che mặt, bóng người bay ra trong tích tắc, khi chạm đất, sắc mặt của anh ta vô cùng hung tợn. 

Anh ta dù sao cũng không nghĩ được rằng, trên chính địa bàn của chính mình, không chỉ có người dám không nể mặt mình, đã vậy còn dám tát vào mặt mình. 

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lúc này vẻ mặt lãnh đạm, chuẩn bị xoay người rời đi, Phạm Tiểu Trương nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn! Ngươi còn dám đánh ta!?" 

"Ngươi có biết hậu quả không!?" 

"Đi! Giết hắn cho tôi!". 

Sau lời mắng chửi của Phạm Tiểu Trương, sáu tên vệ sĩ của Thiên Trúc đang ở phía sau lưng anh ta cách đó không xa, lập tức chặn đường của Bùi Nguyên Minh. 

"Cút!" 

Tần Ý Hàm từ nãy giờ không nói gì đã di chuyển đấm bay tên vệ sĩ đang chặn Bùi Nguyên Minh, đồng thời đá bay tên vệ sĩ khác bay ra ngoài. 

"Bốp bốp bốp" 

Một loạt âm thanh vang lên, năm sáu tên vệ sĩ của Thiên Trúc này không kịp phản ứng, tất cả đều bay ra ngoài, một số va vào tường, máu từ trong cổ họng phun ra ngoài. 

"Ồ, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó chứ!" 

Phạm Tiểu Trương che mặt, nghiêm nghị đứng lên! 

"Bây giờ tôi còn chắc chắn hơn về việc cậu gian lận!" 

"Đã gian lận rồi, các ngươi còn ở địa bàn của tôi động tới tôi, đánh người của tôi!" 

"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu để cho cậu sống sót đi ra ngoài, thì ba chứ Phạm Tiểu Trương tên tôi sẽ việc ngược lại!" 

Sau lời của Phạm Tiểu Trương, hơn một chục vệ sĩ của Thiên Trúc xông vào cửa, tất cả đều có dáng vẻ đằng đằng sát khí. 

Lúc này những người chia bài và khách mời có mặt cuối cùng đã phản ứng, tất cả hét lên và trốn trong góc, vì sợ cái gọi là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa. 

Những người phụ nữ xinh đẹp ban đầu cho rằng Bùi Nguyên Minh ngốc, lúc này sắc mặt kỳ quái. 

Bọn họ không nghĩ được rằng Bùi Nguyên Minh thật sự đã tới mức này, đã gian lận thì thôi, còn dám đánh vào mặt Phạm Tiểu Trương. 

Đây là sự chuẩn bị cho một cái chết không toàn thay sao? 

Sau đó, những người phụ nữ xinh đẹp này không thể không thở dài một lần nữa. 

Mặc dù hành động của Bùi Nguyên Minh khiến họ bị sốc, nhưng đây là địa bàng của Phạm Tiểu Trương và căn cứ địa của Băng Thiên Trúc. 

Bùi Nguyên Minh đang làm loạn ở đây, nếu không chết thì phải bị lột 

da. 

Bùi Nguyên Minh lúc này cầm lấy khăn giấy ướt mà Tần Ý Hàm đưa 

cho, vừa lau ngón tay, vừa nhẹ giọng nói: "Phạm Tiểu Trương, ngay cả danh dự ngươi cũng không cần phải không?" 

"Tôi không quan tâm anh là chủ khách sạn hay người đứng đầu bằng Thiên Trúc" 

"Nhưng vì đây là địa bàng của anh, anh phải duy trì một quy tắc và trật tự cơ bản, phải không?" 

"Muốn đánh bạc không chịu nhận thua, vu cáo hãm hại, bây giờ còn hung hãn chặn đường?" 

"Có vẻ như anh không muốn kinh doanh cái này nữa rồi." 

Mặc dù Bùi Nguyên Minh đã mong chờ Phạm Tiểu Trương sẽ như thế này từ lâu, nhưng anh vẫn phải nói điều gì đó. 

Dù gì thì xuất binh thì cũng phải có cớ mà. 

Có một cái cớ rồi, muốn gây phiền phức cho bang Thiên Trúc, quá là hợp lí? 

"Đương nhiên là tôi muốn kinh doanh, nhưng tôi hoan nghênh những vị khách tuân theo quy củ!" 

Vẻ mặt Phạm Tiểu Trương vô cùng đại nghĩ nghiêm nghị. 

"Tuy nhiên, ở chỗ chúng tôi không cho phép có hành xi gian lận!" 

"Ngươi đã dám gian lận ở đây, vậy người phải trả giá!" 

"Nếu tôi ngay cả vấn đề này tôi còn không giải quyết được, chẳng lẽ chó mèo ở ven đường đều có thể tới đập phá chỗ của tôi sao?" 

"Tôi bị các ngươi một đám nghiệp chướng lợi dụng lừa gạt, làm sao kinh doanh được?" 

"Làm thế nào khách của tôi có thể tin tưởng tôi?" 

Nói đến đây, vẻ mặt của Phạm Tiểu Trương rất đắc chí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play