*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm của Hàn Sang được Bùi Nguyên Minh gọi tới đầu tiên. 

Lúc này, nhóm thanh niên Bang Phủ Rìu nghe theo lệnh của Hàn Sang tìm được một xe cứu thương và cẩn thận đưa Trịnh Tuyết Dương lên xe. 

Sau khi Trịnh Tuyết Dương đã được nhóm của Lỗ Đạo Thiên hộ tống ra khỏi đó, Bùi Nguyên Minh mới thở phào nhẹ nhõm. 

Còn Hàn Sang thì thận trọng đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh, cúi đầu nói: “Anh Minh, đã điều tra rõ ràng. 

Người tấn công chị dâu thuộc bang Thiên Trúc - một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành. 

Đứng sau bang Thiên Trúc chính là thương hội Thiên Trúc. 

Cho nên, nếu muốn tới xử lý bọn họ e rằng có chút khó khăn” 

“Khó khăn sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Hàn Sang, nếu như cậu đã đi theo tôi rồi vậy thì cậu nên biết, đối với tôi hai chữ “khó khăn” không hề tồn tại. 

Vấn đề này không thể giải quyết một vài người là xong được. 

Nếu như đã có người khiêu khích tôi, vậy thì tôi sẽ để sáu băng đảng lớn Vũ Thành trở thành năm băng đảng vậy.” 

Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai Hàn Sang, nhàn nhạt cất giọng: “Chuẩn bị tốt tiếp nhận địa bàn của bọn họ nào!”. 

“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của anh Minh!” 

Nghe lời Bùi Nguyên Minh nói, trong lòng Hàn Sang cũng sôi sục. 

Mặc dù là một trong sáu băng đảng lớn, nhưng bang Phủ Rìu vẫn luôn xếp cuối. 

Bây giờ Bùi Nguyên Minh sắp tấn công bang Thiên Trúc, làm sao anh ta có thể không xúc động được cơ chứ? Dẫu sao giữa hai bên vẫn còn rất nhiều ân oán riêng tư. 

“Đúng rồi anh Minh, có cần xử lý luôn thương hội Thiên Trúc đó một thể không?” 

“Cứ làm từng bước một” 

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng. 

“Hãy chặt bỏ cánh tay đắc lực trước rồi mới thâu tóm thương hội Thiên Trúc” 

Vừa nói, đôi đồng tử của Bùi Nguyên Minh vừa thoáng hiện lên một tia nhìn sắc lạnh. 

Dù là Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức, Lý Hải Ngưng hoặc bất kỳ ai khác thì bọn họ cũng phải trả một cái giá tương xứng cho chuyện này. 

9 giờ tối, khách sạn Vũ Thành ở ngoại ô. 

Tần Ý Hàm phụ trách lái xe đưa Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tới cửa khách 

sạn. 

Hàn Sang ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Minh kính cẩn nói: “Anh Minh, từ trước tới giờ bang Thiên Trúc luôn làm ăn bí mật. 

Bởi vì có liên quan đến dấu ấn của thương hội Thiên Trúc, công việc làm ăn của bang Thiên Trúc có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước... 

Mặc dù năm băng nhóm lớn chúng tôi đều biết điều rằng làm ăn không công khai chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền. 

Nhưng tất cả mọi người đều không có chống lưng như thương hội Thiên Trúc, hơn nữa sợ làm ăn kiểu này sẽ hủy hoại nền tảng của họ, vậy nên không một ai cạnh tranh kinh doanh với bọn họ cả. 

Cho nên công việc kinh doanh bí mật của bang Thiên Trúc rất mực thuận lợi. 

Nói ra, mấy năm gần đây, nền kinh tế của Vũ Thành phát triển vô cùng tốt, điều đó cũng có mối liên quan rất lớn đến việc làm ăn của bọn họ”. 

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Nói trắng ra, chẳng qua là một casino không thấy ánh sáng mà thôi, còn nói là giúp ích cho nền kinh tế phát triển sao?” 

Hàn Sang đáp: “Anh Minh không biết đó thôi, người đứng đầu bang Thiên Trúc là Phạm Tiểu Trương. Nghe nói anh ta là con ngoài giá thú của một người trong bang Thiên Trúc. 

Mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng vì bang Thiên Trúc ưu tiên người có quan hệ huyết thống, địa vị của mọi người ở Thiên Trúc đã được cố định từ lâu. Cho dù 

Phạm Tiểu Trương có tệ đến đâu đi nữa, anh ta cũng có thể lôi kéo một lượng lớn khách hàng cho Thiên Trúc chỉ bằng cái họ của mình. 

Mà những khách hàng này đến Vũ Thành tất nhiên sẽ ăn chơi sa đoạ, vô tình thúc đẩy sự phát triển về mặt kinh tế. 

Hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play