*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh lại rơi xuống trên người Trịnh Khánh Vân, nhẹ giọng nói: "Có biết đám người đó là ai không?"
"Huỳnh Mã Khắc?"
Tới lúc này, Bùi Nguyên Minh ít nhiều cũng đã biết được sự việc như thế nào.
Vốn dĩ anh cho rằng là chuyện lần trước với Long Thương Húc, nhưng anh ta cũng biết mình là Long đường chủ, đứng đầu Long Môn, anh ta sẽ không trực tiếp làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này.
Cho nên hiện tại mọi hoài nghi Bùi Nguyên Minh đều đặt lên trên người đám người Thiên Trúc kia.
Đồng thời, trong mắt Bùi Nguyên Minh hiện lên một tia tức giận.
Rõ ràng là địa bàn của Đại Hạ, mấy ngày nay đám người Thiên Chúc chẳng những không biết có chừng có mực mà còn không kiêng nể gì, quả thực là coi trời bằng vung.
"Là đám người của Huỳnh Mã Khắc" Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân tràn ngập áy náy.
"Những video giám sát trong công ty đều bị bọn họ hủy đi rồi, đám nhân viên cũng không dám đứng ra tố cáo bọn họ, cho nên hiện tại không có cách nào bắt người"
"Cho dù muốn bắt người, bọn họ đều là người của Thiên Trúc, có được quyền miễn ngoại giao, cho nên cảnh sát nhất định là sợ ném chuột vỡ đồ"
Nghe được những lời này của Trịnh Khánh Vân, Thanh Linh không khỏi chế nhạo: "Bùi Nguyên Minh, không phải cậu là người có năng lực sao?"
"Không phải cậu rất mạnh sao?"
"Như thế nào khi người phụ nữ của mình bị đánh, cái gì cậu cũng không làm được?"
"Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh như vậy, không phải là đã giẫm chết đám người kia rồi sao?"
"Giẫm phải chỗ chết. Chuyện này coi như hòa nhau" "Không cần phải lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này" Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi.
"Chậm nhất là ngày mai, tôi sẽ cho Tuyết Dương một lời giải thích."
"Phanh"
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, Lỗ Đạo Thiên đi vào.
Lỗ Đạo Thiên đi phía trước, lúc này vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Thanh Linh chạy tới lập tức lên tiếng hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy?"
Tuy bà ta luôn vì tư lợi của bản thân, nhưng nói như thế nào Trịnh Tuyết Dương cũng là cây đẻ ra tiền, Thanh Linh đương nhiên cũng sẽ quan tâm một chút.
Lỗ Đạo Thiên liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái nhìn thấy anh gật đầu với mình mới nhẹ nhàng nói: "Bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mô mềm bị thương, hơn nữa đại não cũng bị ảnh hưởng"
"Nếu không xử lý tốt, có thể sẽ bị chấn động não" "Nhưng tôi sẽ tìm cách ổn định vết thương của cô ấy, chỉ
cần cô ấy được điều trị đúng cách, trong vòng nửa tháng có thể hoàn toàn bình phục"
"Vấn đề là vừa rồi tôi đã được thông báo rằng bệnh viện này không hoan nghênh chúng tôi đến chữa bệnh cho bệnh nhân ở đây, hơn nữa còn muốn chúng tôi ra khỏi đây".
“Nói chúng ta ở đây hành nghề y phi pháp".
"Hơn nữa tự tiện sử dụng phòng cấp cứu của bọn họ cho nên phải bồi thường ba trăm triệu"
Lỗ Đạo Thiên có chút khó xử.
Mặc dù đã vội vã chạy đến ngay khi nhận được cuộc gọi nhưng anh ta đã nhanh chóng ổn định chấn thương của Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng không thể ngờ, ngay từ đầu bệnh viện đối với bọn họ vô cùng hoàn nghênh lại đột nhiên phát lệnh đuổi khách, đây chính là lý do khiến anh ta rời khỏi phòng cấp cứu.
"Người bên phía bệnh viện nói phải rời đi?" Một tia sáng xẹt qua mắt Bùi Nguyên Minh.
Ngay từ đầu khi gọi anh ta đến cũng không có tình huống như vậy.
Tại sao giọng điệu của bệnh viện đột nhiên thay đổi?
“Ai không cho các người tiếp tục trị liệu?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
"Tôi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT