*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh Bùi, ly này xem như tôi mời anh, chính là mời chuyện đánh nhau xong mới thành bạn bè của chúng ta”. 

Huỳnh Mã Khắc mỉm cười lại nâng ly rượu lên lần nữa. “Được.”

Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo mà cùng Huỳnh Mã Khắc cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch. 

Rất nhanh uống xong ba ly đầu, mọi người đi một vòng, tất cả đều đã ngà ngà say. 

Dưới ánh mắt ra hiệu của Huỳnh Mã Khắc, nhanh chóng có một người thanh niên Thiên Trúc tiến lên, vẻ mặt tươi cười mở miệng nói: “Anh Bùi, lần đầu tiên gặp mặt, tôi mời anh một ly” 

“Bùi Nguyên Minh, đừng uống nữa, chúng ta đi thôi”. 

Trịnh Khánh Vân kế bên đã nhìn ra những người này cây đồng hiếp yếu, lúc này liền vội vàng kéo góc áo của Bùi Nguyên Minh. 

Bùi Nguyên Minh không để ý tới Trịnh Khánh Vân, mà còn cười với đối phương, đôi bên cụng ly, một hơi uống cạn. 

“Anh Bùi, anh chính là người từng giây từng phút đều có mục tiêu nhỏ, sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn”. 

“Anh Bùi, mức độ không có hứng thú với tiền bạc của anh, đến tôi đây muốn cũng không có được”. 

“Anh Bùi, đánh xong thành bạn bè”. 

Bảy tám người Thiên Trúc lớn nhỏ, toàn bộ đều mỉm cười đến mời rượu Bùi Nguyên Minh. 

Mỗi người một ly rượu thì sẽ có ly thứ hai, lúc uống rượu đều vô cùng nhiệt tình, giống như Bùi Nguyên Minh chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ vậy. 

Bùi Nguyên Minh cũng cười cười cụng ly, không hề có ý từ chối, mà còn hết một ly lại tiếp một ly. 

Bộ Thần Long rất nhanh đã ít đi một nửa. “Bùi Nguyên Minh, anh thật sự không thể uống nữa”. 

Thấy Bùi Nguyên Minh uống liên tiếp ba chai rượu, Trịnh Khánh Vân đầu đầy mồ hôi, không ngừng can ngăn, nhưng Bùi Nguyên Minh nhắm mắt làm ngơ. 

Lúc này Trịnh Khánh Vân bắt đầu hối hận rồi, tại sao mình lại muốn dẫn Bùi Nguyễn Minh theo chứ? 

Buổi họp mặt thế này không nên xuất hiện thì hơn. “Anh Bùi, anh chỉ uống rượu cùng với mấy ông lão đấy thì liệu có ổn không?” 

“Hay là chị em của chúng tôi uống với anh mấy ly nhé! 

Dưới ám hiệu của Huỳnh Mã Khắc, Lý Hải Ngưng dẫn một nhóm gái hầu rượu lại gần, mỉm cười mở lời: “Anh Bùi, anh không thể không nể mặt chúng tôi chứ”. 

Đang nói chuyện, cô ta còn cố tình hôn gió Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt tỏ ra ám muội. 

Trịnh Khánh Vân đột nhiên đứng lên, nói: “Hải Ngưng, tôi uống với mấy người” “Khánh Vân như vậy là cô không đúng rồi”. 

“Cô dị ứng với rượu, làm sao có thể uống rượu được chứ?” Lý Hải Ngưng tủm tỉm cười nói. 

“Hơn nữa từ xưa đến nay, chỉ có đàn ông uống rượu thay phụ nữ, chưa hề nghe qua phụ nữ uống rượu thay đàn ông bao giờ cả” 

“Chưa kể đến anh ta còn là người đàn ông của cô” “Nếu cô uống rượu thay anh ta, mặt mũi anh ta sau này phải để ở đâu đây?” “Anh ta làm sao làm người được nữa?” 

Đang nói Lý Hải Ngưng còn bày bộ mặt quái đản nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Anh Bùi, có phải anh không uống được nữa rồi không?” 

“Anh nên biết rằng, đàn ông bất cứ lúc nào cũng không thể nói không được 

“Không được” Hai chữ này mang theo ý tứ khác, khi vừa nói ra khiến mọi người xung quanh cười cợt liên tục, toàn bộ căn phòng đều tràn đầy mùi vị thích thú. 

“Đàn ông đương nhiên không thể nói không được”. 

Bùi Nguyên Minh lúc này cười một tràng dài, nét mặt tỏ thái độ một mình chinh chiến. 

“Khánh Vân, em ngồi xuống đi, em xem tối nay anh sẽ làm thế nào để hạ gục từng người một các chị em cô Lý Hải Ngưng đây” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play