*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại thời điểm này, rất nhiều người lộ vẻ hiểu ra mọi chuyện. "Tôi đã nói rồi, một kẻ bán hàng rong sao có thể lấy ra mười tỷ được?" "Còn dùng phần mềm giọng nói để giả vờ cool ngầu? Thật hàm hư vinh" "Mặt mũi của cô Trịnh đều bị mày làm mất hết". 

"Không thèm xem kỹ xem bản thân là loại gì, vậy mà vẫn làm ra vẻ à? Loại như mày mà từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy sao?" 

"Cậu Huỳnh, cậu Xa chỉ coi mày như trò chơi mà thôi, vậy mà mày đã cho rằng mình thực sự trở thành kẻ tai to mặt lớn trong giới thượng lưu sao?" 

Một đám nam nữ vừa bị Bùi Nguyên Minh hù doạ đến ngu ngốc bây giờ đã kịp phản ứng, lập tức bắt đầu châm chọc Bùi Nguyên Minh không chút lưu tình. 

Chấn động vừa rồi càng lớn thì lời nói họ dành cho anh bây giờ lại càng độc ác. Thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc nghèo hèn này làm cho dao động. Bùi Nguyên Minh có phần hứng thú, nhìn những kẻ này nhảy nhót tung hứng. Anh hoàn toàn không có ý muốn giải thích. Tầm nhìn của những kẻ Thiên Trúc ấy cũng chỉ tới vậy thôi. "Ngậm miệng lại". "Tôi không cho phép các người nói anh rể của tôi như vậy" 

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không ngừng bị mỉa mai, Trịnh Khánh Vân cũng tức giận. 

"Anh rể tôi sẽ không lừa các người. "Đối với anh ấy mà nói, một trăm tỷ chẳng là gì cả". 

"Anh ấy còn tiện tay chuyển bảy mươi phần trăm cổ phần công ty vàng Vũ Thành cho chị gái tôi kìa". 

Nghe Trịnh Khánh Vân nói, đám người Xa Huyền Đức hơi sững sờ, sau đó lập tức bật cười đến nghiêng ngả. 

Đưa cổ phần công ty vàng Vũ Thành cho Trịnh Tuyết Dương? Lại bắt đầu trò đùa gì vậy? 

Ai mà chẳng biết công ty vàng Vũ Thành là do Long Thương Húc nắm quyền. Bây giờ cổ phần đã rơi vào tay Trịnh Tuyết Dương, chỉ khẳng định rằng Trịnh Tuyết Dương đã đồng ý yêu cầu kết hôn của Long Thương Húc. Bán mình,đổi lấy cổ phần có gì tốt mà khoe khoang. 

Điều mấu chốt nhất là vậy mà Trịnh Khánh Vân lại chụp loại công lao này lên đầu Bùi Nguyên Minh. 

Cô ta không biết đỉnh đầu anh rể cũ của cô ta xanh tới mức nào sao?.. 

"Được rồi, mọi người cũng nên cho Khánh Vân chút mặt mũi, đừng nói tới Bùi Nguyên Minh nữa" 

Lúc này, Lý Hải Ngưng đứng ra làm người tốt. 

"Dù sao anh ta cũng là cậu nhóc nghèo, nhưng cho dù là cậu nhóc nghèo thì cũng muốn có mặt mũi mà". 

"Mọi người vẫn nên ăn chút đồ ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện, uống một hai chén, mọi chuyện lập tức qua đi" 

Vừa nói, Lý Hải Ngưng vừa hướng về phía Huỳnh Mã Khắc, không ngừng nháy mắt, ý tứ rất rõ ràng. 

Đó chính là nếu hôm nay muốn nắm bắt được Trịnh Khánh Vân thì không thể tiếp tục khiêu khích cô ta. 

Huỳnh Mã Khắc dò xét Trịnh Khánh Vân không ngừng, một lát sau đó mới khôi phục dáng vẻ hào hoa phong nhã, nói: "Cô Trịnh, tôi đã bao toàn bộ căn nhà này. Ăn cái gì, uống cái gì, cô cứ việc gọi, không say không về." 

"Tôi đã đặc biệt chuẩn bị một bộ Thần Long, bộ rượu sáu màu của Ace of Spades, một hãng rượu của Pháp cho cô, cô cứ lấy uống trước." 

Trong khi đang nói chuyện, đã có người phục vụ bưng một loạt rượu Ace of Spades đi đến. 

Trên mỗi bình Ace of Spades đều có pháo hoa đang bùng cháy làm cả bộ hệt như một con rồng thần. 

Bộ Thần Long này phải hơn bốn trăm triệu mới mang về nối, từ đó cũng nhìn ra được vẻ giàu nứt đố đổ vách của Huỳnh Mã Khắc. 

Thấy cảnh này, mấy người con gái Lý Hải Ngưng đều hưng phấn vào bàn, không để ý chút nào rằng mình sẽ biến thành món đồ ăn cuối cùng. 

Lý Hải Ngưng còn kéo tay Trịnh Khánh Vân, để cô ta ngồi vào vị trí chủ trì. 

Vẻ mặt lạnh nhạt, Huỳnh Mã Khắc bước về phía trước, đồng thời ra hiệu lệnh cho Xa Huyền Đức. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play