*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Lý Hải Ngưng nở một nụ cười tự nhiên, tựa như chỉ mong có thể nằm trên người đối phương ngay lúc này.
"Làm chậm trễ thời gian của anh Huỳnh, làm anh cảm thấy mất vui, thật sự xin lỗi anh Huỳnh."
"Ha ha ha, cô đang nói gì thế này?"
"Cô có thể xuất hiện ở đây thì đã là vinh hạnh của tôi rồi."
"Còn nói tới việc chậm hay không chậm làm gì cơ chứ?"
Lúc này, trong tay Huỳnh Mã Khắc cầm một ly rượu vang, sau khi anh ta uống một ngụm thì ánh mắt nhanh chóng rơi xuống trên người Trịnh Khánh Vân: "Người này chính là Trịnh Khánh Vân, cô chủ nhà họ Trịnh mà cô đã nói với tôi đúng không?"
"Đúng rồi, đây chính là cô Trịnh."
Lý Hải Ngưng cười: "Đây chính là Trịnh Khánh Vân, con gái của nhà họ Trịnh, một gia tộc cao cấp nhất ở Đại Hạ".
"Cô Trịnh đây ngoài việc là một cô gái nổi tiếng trên mạng ra thì còn là một sinh viên đại học, trông cô ấy non nớt như một tờ giấy trắng vậy đó."
"Tối nay anh Huỳnh đúng là có phúc đó.
"Hóa ra là thế, cô Trịnh, chào, chào cô."
Khóe miệng Huỳnh Mã Khắc hiện lên nụ cười, anh ta nhanh chóng đưa tay phải ra, để lộ dáng vẻ nhất định phải có được: "Tôi tên là Huỳnh Mã Khắc, là gia tộc đứng thứ ba ở nước Thiên Trúc"
"Cô Trịnh có thể sẽ không hiểu nhiều về chế độ họ ở nước Thiên Trúc của chúng tôi, thế nhưng bây giờ tôi sẽ giải thích đơn giản một chút. Người của gia tộc đứng thứ ba chúng tôi, trời sinh đã là một thương nhân, gia đình giàu có, nói như thế cô đã hiểu được chưa?"
"Hy vọng sau này sẽ được cô Trịnh quan tâm nhiều hơn."
Khi Huỳnh Mã Khắc đưa tay ra, nụ cười trên mặt anh ta vô cùng rực rỡ, ánh mắt nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Kiểu phụ nữ vừa đẹp, vừa trong sáng, lại còn sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân đây dường như không thể tìm được ở nước Thiên Trúc.
Cho dù có thì cũng đến từ những gia tộc đứng thứ nhất hoặc thứ hai mà thôi.
Vì thế Huỳnh Mã Khắc không có tư cách tiếp xúc với những người như thế.
Cho nên vào giờ phút này, những suy nghĩ xấu xa trong đầu Huỳnh Mã Khắc không có cách nào khống chế nổi.
Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ muốn giày vò Trinh Khánh Vân ngay lúc này.
Đối với việc Phạm Mục Cương sắp xếp bữa tiệc tối nay, anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng với món quà này.
"Chào anh Huỳnh"
Lúc này, Trịnh Khánh Vân không đưa tay ra như những gì Huỳnh Mã Khắc tưởng tượng, cô ta chỉ nở nụ cười, sau đó nắm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh, nói: "Rất hân hạnh được quen biết anh Huỳnh".
"Tôi giới thiệu một chút, người này chính là bạn trai tôi, Bùi Nguyên Minh"
Đương nhiên là Trịnh Khánh Vân cũng không ngốc, cô ta đã lăn lộn trong xã hội này lâu như thế, vì thế sớm biết cách bảo vệ bản thân mình.
Cho nên cô ta dứt khoát dùng Bùi Nguyên Minh làm bia đỡ đạn cho mình.
"Bùi Nguyên Minh sao?"
Ánh mắt Huỳnh Mã Khắc chợt lóe lên, dường như anh ta cảm thấy có chút ấn tượng với tên gọi này, sau đó anh ta lại lạnh lùng nói: "Bạn trai sao?"
"Anh Huỳnh, cô Trịnh chỉ đang nói đùa với anh mà thôi."
Lý Hải Ngưng cười một tiếng, nhanh chóng vạch trần Trịnh Khánh Vân.
"Bùi Nguyên Minh chính là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, tối nay Trịnh Khánh Vân mời anh ta tới đây là để làm bia đỡ đạn mà thôi."
"Dù sao thì một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân sao có thể để ý tới một tên vô dụng, ở rể, một người yếu ớt như thể được chứ?"
Nghe thấy mấy từ yếu ớt này, tất cả những người có mặt ở đây đều cười ầm lên.
Mọi người không ngờ một tên ở rể như thể lại dám tới tham dự buổi gặp mặt của những người nhà giàu như họ.
Mấy người