Lỗ Đạo Thiên tự tin mình là người có y thuật tuyệt vời, lăn lộn biết bao nhiêu năm ở Bắc Âu, ra vào không phải cung điện hoàng gia thì là lâu đài quý tộc.

Cùng với tấm biển người quản lý Liên minh y tế quốc tế được treo trên ngực, có thể nói rằng ông ta luôn là một người có uy quyền trong giới y khoa.

Ông ta nói trị được thì có thể trị, còn nói không trị được thì là không có cách nào. Vừa rồi Bùi Nguyên Minh đánh vào nỗi niềm khó nói của ông ta khiến ông ta vô cùng khó chịu

Bây giờ Bùi Nguyên Minh lại thực sự tát vào mặt ông ta trong lĩnh vực mà ông ta giỏi, tất nhiên ông ta càng không vui.

Các trợ lý và nữ y tá bên người ông ta đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khinh bỉ. Tất cả đều cảm thấy thằng nhóc đến từ Đại Hạ này quá cuồng vọng.

Thực sự cho rằng chỉ cần đoán được một chút nỗi niềm khó nói ra của ông Lỗ Đạo Thiên, có thể không chút kiêng kỵ mà ra vẻ sao?

Mặc dù ông Lỗ Đạo Thiên không giỏi về mặt đó, nhưng ông ta thực sự rất giỏi về y học. "Ông Vạn, ông có dám thử không?”

Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến sự chế giễu của đám người Lỗ Đạo Thiên, mà nhàn nhạt nhìn Vạn Khiểu Đường.

"Nếu như tôi vừa nói, tôi không hiểu y học, nhưng tôi biết giết người". "Thất Tuyệt Đoạt Mệnh có cường điệu cỡ nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng qua là một kỹ thuật giết người" "Nếu tôi có thể giết người, thì tôi cũng có thể cứu" Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, trong mắt Vạn Khiếu Đường lóe lên một tia sáng.

Một người như ông ta đã trải qua những gì, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng Bùi Nguyên Minh là tuyệt đối tự tin, nếu không thì sẽ không lạnh nhạt như thế.

"Bạn nhỏ Bùi, cậu có chắc mình có thể cứu tôi?" Vạn Khiếu Đường hứng thú nói. "Hơn nữa còn chắc chắn mười phần?" Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Nếu tôi đã nói mười phần thì chính là mười phần" "Được." Vạn Khiếu Đường cười nhẹ. "Người bạn nhỏ có lòng tin như vậy, vậy cậu ra tay chữa trị đi"

Vạn Khiểu Đường lúc này rất có hứng thú, tuy không biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh, nhưng ông ta có thể mơ hồ thấy được cậu con trai nhỏ kiêu ngạo của mình rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh.

Vì vậy, ông ta muốn xem liệu anh chàng này có phải là đứa trẻ lông bông trong truyền thuyết, hay thực sự là kẻ có tài.

Thử nhìn một chút là sẽ biết. Ninh Chí Lôi hơi nhíu mày, có chút lo lắng. Một mặt, cô ta muốn bệnh của Vạn Khiếu Đường được chữa khỏi. Mặt khác, cô ta sợ rằng Vạn Khiếu Đường sẽ xảy ra chuyện. Lỗ Đạo Thiên liên tục lắc đầu nói: "Ông Vạn, không thể được."

"Hoàn cảnh của ông rất đặc biệt. Nếu thật sự để cho đứa nhỏ không biết từ đầu chui ra này làm loạn, ông có thể mất mạng ngay lập tức"

"Bệnh tim không phải loại bệnh dễ dàng chữa trị như vậy"

Vạn Khiếu Đường phất tay, nhàn nhạt nói: "Cứ quyết định như vậy đi."

"Bạn nhỏ Bùi, cậu định chữa trị như thế nào?"

Ninh Chí Lôi cũng cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, sau đó nhẹ giọng nói nhỏ: "Bùi Nguyên Minh, tốt hơn là anh đừng có mà làm bậy. Nếu như bác Vạn xảy ra chuyện, tôi sẽ không bao giờ để anh yên đâu"

Bùi Nguyên Minh không để ý tới Ninh Chí Lôi, mà nhìn Vạn Khiếu Đường, nhẹ giọng nói: "Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, cởi chuông phải do người buộc chuông".

"Ngay từ đầu ông đã bị thương như thế nào, hôm nay tôi sẽ trị cho ông như thế ấy". "Vì vậy, tôi cần sự phối hợp tuyệt đối của ông" Vạn Khiếu Đường hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ nghe lời câu hết"

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Vạn Phước Nhân, nói: "Buộc chặt tay chân của ông Vạn lại, không được để ông ấy nhúc nhích được chút nào."

Vạn Phước Nhân rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh, nghe vậy thì đi tìm sợi dây trói chân tay Vạn Khiếu Đường lại, còn tự mình ra tay giữ Vạn Khiếu Đường.

Nhìn thấy cảnh này, Lỗ Đạo Thiên và một nhóm trợ lý và nữ y tá đều nhìn một cách mỉa mai. Đây là làm cái gì? Dùng phương pháp đặc biệt của Đại Hạ để cứu người à? Đúng là một trò đùa trong thế giới y học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play