Chương 3192

Chứng kiến cảnh Bùi Nguyên Minh chắp tay sau lưng với vẻ mặt lạnh lùng đứng giữa lôi đài, nhìn Chung Bắc Kiếm quỳ gối ưỡn thẳng lưng, sau đó lại nghe những tiếng hò hét như muốn dời núi lấp biển của mọi người xung quanh khiến cho tất cả những đệ tử Chấp Pháp Đường đều cảm thấy giống như mình đang lạc vào trong một giấc mơ.

Tuy nhiên, chuyện này cũng có nghĩa Chung Bắc Kiếm đã bị đánh bại, một người có thể bất khả chiến bại trong các cuộc thi đấu khép kín lại cầm trong tay lệnh bài Chấp Pháp Đường Long Môn, hơn nữa còn là người được đích thân Long Môn chủ chỉ định trong truyền thuyết nữa, e rằng thân phận của vị đường chủ trước mắt này đã được định trước rồi.

Lúc này, mặt của Long Như Phương lại ngây ra như phỗng, cô ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh giống như muốn nói gì đó nhưng lại cuối cùng lại không nói nên lời.

Mấy nam nữ thanh niên vừa rồi còn châm chọc khiêu khích Bùi Nguyên Minh, bây giờ khóe mắt đang không ngừng co rúm, ai nấy đều cúi đầu chỉ hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

Còn cô gái tóc ngắn kia thì trong lòng như đang cuộn sóng, cô ta bắt đầu hối hận vì vừa rồi không ôm đùi bợ đỡ Bùi Nguyên Minh, nếu không thì bây giờ cô ta đã có thể hưởng ké vinh quang rồi.

“Bùi Nguyên Minh.”

“Anh đã giết chết đường chủ Long Thiên Trường”

“Người như anh làm gì có tư cách trở thành đường chủ của chúng tôi chứ?”

Vào lúc này, mỗi một người trong đám thân tín bên cạnh Long Sa Vực đều nghiến răng nghiến lợi mà hét lên, tất cả bọn họ đều biết nhiệm vụ của ngày hôm nay, bởi vậy cho dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhậm chức.

“Long Thiên Trường, quả thực chết ở trong tay tôi.”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn những người có mặt ở hội trường: “Nhưng là do Long Thiên Trường vi phạm môn quy dám cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ai ai cũng có thể trừng phạt”

“Long Môn chủ tức giận vì từ trên xuống dưới của Chấp Pháp Đường đều chướng khí mù mịt, chia bè kéo phái tiềm tàng một đống rác rưởi, cho nên đặc biệt phái tôi đến nhậm chức tại Chấp Pháp Đường để thu dọn tàn cuộc”

“Cho nên bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ chính thức nhậm chức ở đây.”

“Trong quá trình tại chức tôi chỉ có một nguyên tắc duy nhất, đó chính là thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết.”

“Vì thế, tối nay tôi chỉ chờ một câu nói của Long Sa Vực ông”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, sau đó đi tới trước mặt Long Sa Vực: “Tôi lên nhậm chức, ông có phục hay không?”

Những lời của Bùi Nguyên Minh khiến cả hội trường đều phải hít một ngụm khí lạnh, không một ai có thể ngờ được một đường chủ mới nhậm chức lại có thể ngang ngược đến mức độ này.

Sau đó tất cả mọi người đều im lặng như tờ.

Bùi Nguyên Minh có dáng vẻ khá ôn hòa, nhìn qua thì trông giống một người bình thường hơn là một người luyện võ, nhưng anh chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến cho người ta vô thức cảm thấy anh là nhân vật chính duy nhất trên sân.

Những người thuộc dòng chính của Long Sa Vực khi nhìn thấy cảnh này đều thấy rợn cả tóc gáy.

Có người phát hiện lối ra vào đã lặng lẽ bị đóng chặt không biết từ khi nào, bên cạnh cửa cũng có không ít người cầm búa rìu trong tay, cảnh tượng đêm nay có vẻ không được tốt cho lắm, sợ rằng lát nữa màu sẽ chảy thành sông, xác chết la liệt khắp nơi.

Khóe mắt Long Sa Vực khẽ giật, vốn dĩ ông ta đã định thừa nhận nhưng lại chợt nhớ đến Long Thương Húc, ông ta ngẩng đầu cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn lên nhậm chức sao?”

“Anh quá ngây thơ rồi.”

“Để tôi nói cho anh biết, Chấp Pháp Đường Long Môn vĩnh viễn là Chấp Pháp Đường của cậu Long Thương Húc”

“Những kẻ khác muốn tại vị?”

“Nằm mơ đi.”

Lúc này, Long Sa Vực trực tiếp đem cái tên Long Thương Húc ra, chỉ khi ngăn Bùi Nguyên Minh lại thì đêm nay ông ta mới có cơ hội để trở mình.

“Vậy sao?”

Bùi Nguyên Minh hờ hững nói, sau đó tiến lên một bước.

“Bốp.”

Lúc Long Sa Vực vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Bùi Nguyên Minh đã tát vào mặt ông ta một cái, Long Sa Vực chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, da mặt đau rát, cơ thể vừa ngã ra đã bị Bùi Nguyên Minh kéo lại siết chặt cổ: “Vừa rồi anh nói cái gì, tôi nghe không rõ.

Bùi Nguyên Minh vẫn duy trì vẻ mặt hờ hững như cũ.

“Tôi hỏi lại một lần nữa”

“Tôi lên nhậm chức, ông có phục hay không?”

Long Sa Vực nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch.

Ông ta biết rất rõ, bây giờ Long Thương Húc đã không còn bất cứ sức uy hiếp gì đối với Bùi Nguyên Minh nữa, nếu như ông ta vẫn tiếp tục không chịu phục tùng thì chỉ còn con đường chết mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play