Trên điện thoại có một bức ành mờ ào dược chụp vào đêm Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên ở cùng nhau.

Bùi Nguyễn Minh nhìn mà không nói nên lời. Liên tường đến thái độ của Trịnh Chí Dụng hôm nay, chân tường Linh miêu tả sinh động, hằn là Trịnh Chí Dụng đã đặc biệt gửi bức ảnh mày cho Trịnh Tuyết Dương.

“Anh còn gì để nói nữa? Sự thật đã bày ra trước mặt, anh còn định giào biện sao?” Nhìn Bùi Nguyên Minh im lặng một hồi cũng không có ý định phản bác, giờ phút này Trịnh Tuyết Dưng cảm thấy hoàn toàn mất hi vọng.

Cô để Bùi Nguyên Minh nhìn diện thoại chỉ để anh có cơ hội giải thích nhưng Bùi Nguyễn Minh lại không nái gi.

“Bà xã, mọi chuyện không như em nghĩ.” Bùi Nguyên Minh thở dài nói. “Vậy thì là thế nào? Anh nói đi” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói.

Chính anh mời Trình Tiên đi ăn tổi và nhờ cô ấy làm một việc nhỏ đề giải quyết vấn đề của em gái Triệu Nam. Nhưng vấn đề là muốn giải thích chuyện này quá phức tạp, nó liên quan đến mặt tối của xã hội, có một số chuyên Trịnh Tuyết Dương chưa bao giờ tiếp xúc tối. Nếu để cô biết thật ra anh có quan hệ với những người trên đường thì không biết mọi thứ sẽ phát triển thế nào nữa.

“Tuyết Dương, tạm thời anh chưa thể nói cho em biết. Nhưng anh và Trình Tiên thực sự là bạn bè trong sáng, không có quan hệ nào khác…” Lời giải thích của Bùi Nguyên Minh có chút yếu ớt.

Thanh Linh cẩm lấy điện thoại liếc mắt một cái, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ tức gian “Bùi Nguyên Minh cậu đúng là giòi nhi, cậu làm con rể mà lại dẫn phụ nữ khác di ăn ở một noi cao cấp như vậy! Cậu lấy tiền ở đâu ra? Có phải đã trộm tiền trong nhà không?”

Bùi Nguyên Minh không nói nổi: “Con có cần phải thế không? Bây giờ không phải con không có đi làm!”.

“Bùi Nguyên Minh, cậu nghĩ chúng tôi có thể tin những lời này của cậu không? Bối cảnh này là nhà hàng Tây ở tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương đúng chứ? Cậu cho rằng nơi này là sở thú, ai cũng có thể đi vào sao? Cậu ngu ngốc thì nghĩ chúng tôi cũng ngu ngốc như cậu sao?”

Giờ phút này, Thanh Linh vô cùng vui vẻ. Bà ta chỉ hận không thể nhân cơ hội này để Bùi Nguyên Minh hoàn toàn tách khỏi gia đình họ.Tất nhiên, tiền đề là để Bùi Nguyên Minh gánh khoản nợ mười bảy tỷ rưỡi cút đi.

Bùi Nguyên Minh mặc kệ Thanh Linh, bởi vì sự tồn tại của bà ta sẽ chỉ khiến chuyện này càng thêm rắc rối.

Anh nhìn Trịnh Tuyết Dương nói nhỏ: “Em tin anh không?”

Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, ánh mắt của Trình Tiên nhìn Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện trong đầu cô, đó là ánh mắt chỉ phụ nữ mới hiểu được. Hơn nữa đêm đó hai người đến khách sạn Hải Dương, đến nửa đêm Bùi Nguyên Minh mới về, chuyện này làm sao cô tin được?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì anh cũng không chịu nói với em, anh nói em phải tin tưởng anh thế nào?” Trịnh Tuyết Dương nhíu mày.

Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu nói: “Bà xã, hiện tại thật sự không phải lúc. Anh sẽ nói mọi chuyện cho em khi đến thời điểm thích hợp, được không?”

“Đợi đến khi người phụ nữ không đứng đắn bên ngoài kia mang thai đứa con hoang của cậu thì cậu mới nói cho chúng tôi biết sao?” Thanh Linh chất vấn.

Bùi Nguyên Minh nhất thời không nói nên lời. Tuy rằng anh không có đi sai bước nhầm nhưng vấn đề là bây giờ còn có ảnh chụp, anh cũng thật sự đi

ăn tối cùng Trình Tiên. Hiểu lầm này thật sự càng ngày càng sâu.

“Làm sao vậy? Cậu không nói nên lời? Tôi giẫm lên đuôi của cậu rồi sao?” Thanh Linh lạnh lùng nói. Bùi Nguyên Minh thở dài nói: “Mẹ, ba năm qua con đối xử với mẹ như thế nào thì trong lòng mẹ hiểu rõ. Dù muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Trịnh cũng không nên đổ oan cho con như vậy chứ?”

Nhìn ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh nhất thời cảm thấy mềm lòng nhưng ngay sau đó bà ta lại chế nhạo nói: “Một lần bất trung, trăm lần bất tín! Con gái, tự mình suy nghĩ đi!”

“Tuyết Dương, anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, anh thề với trời!” Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Dương, chân thành nói.

“Đưoc, anh từ từ thề đi. Nhưng khi nào anh có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em nghe thì khi đó anh hãy về phòng ngủ!” Trịnh Tuyết Dương nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lúc nhưng cuối cùng lại không nói bất cứ điều gì về ly hôn.

Bùi Nguyên Minh dở khóc dở cười. Anh không bao giờ muốn để Trịnh

Tuyết Dương biết mọi chuyện, bởi vì chuyện đó chẳng có ích lợi gì cho cô cả. Mối quan hệ giữa hai người rất vất vả mới ấm lên. Nếu chỉ vì chuyện này mà anh phải ngủ trong phòng làm việc thêm vài năm nữa, vậy muốn trở thành

một cặp vợ chồng bình thường thì phải chờ đến tháng năm nào đây?

Xem ra vấn đề này phải nhanh chóng tìm cách giải quyết mới được.

“Tuyết Dương, đây là cơ hội tốt để con ly hôn với cậu ta và hoàn toàn thoát khỏi tên vô tích sự này. Chẳng lẽ con lại dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Nếu con lo lắng ông nội không đồng ý, vậy mẹ sẽ đi nói với ông ấy.” Thanh Linh đi theo Trịnh Tuyết Dương trở về phòng, lập tức nói.

“Nói không chừng hiện tại cậu ta đã ngủ với những người phụ nữ khác. Những người phụ nữ đó bẩn thỉu như thế nào, con ngẫm lại xem người đàn ông làm loại chuyện này còn có thể muốn sao?”

“Bây giờ cậu ta đã dám như vậy, không biết sau này còn có thể làm ra những chuyên nữa! Có một lần gian lân sẽ có vô số lần tiếp theo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play