“Tôi nghi ngờ rằng bên cạnh Bùi Cửu Thiên có người mai phục, đợi chúng tôi điều tra rõ chuyện này sẽ cho cậu một câu trả lời.

Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười lạnh nhạt, từ chối cho ý kiến.

Bùi Lệ Thu nhìn Bùi Nguyên Minh, sự mạnh mẽ trên mặt tiêu tan thành mây khói, thay vào đó là tình cảm ngọt ngào dịu dàng.

“Cậu Bùi, tôi biết bây giờ tôi có nói cái gì cậu cũng đều không tin”

“Nhưng mà tôi vẫn muốn yêu cầu cậu một việc, đó chính là nói cho Đường Lan Nhã một câu, xóa bỏ điều kiện trước đó của cậu đi.”

"Bùi Cửu Thiên vẫn là đứa con trai ngoan của bà ấy như cũ”

“Mọi người giả câm giả điếc, vẫn có thể tiếp tục trải qua cuộc sống này”

Bùi Nguyên Minh bật cười: "Phu nhân, rốt cuộc là bà quá tự tin vào sức hấp dẫn của mình, hay là bà cảm thấy Bùi Nguyên Minh tôi là một con quỷ háo sắc chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp?”

“Bà xịt ít nước hoa, cho tôi ngắm biển, nói vài câu đã có thể thuyết phục tôi sao?”

“Bà nghĩ xem, muốn cái gì đó đều cần phải trả giá thật lớn đúng không?” “Muốn tay không bắt sói trắng, có phải là bà quá mơ mộng rồi không?”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói, vẻ mặt Bùi Lệ Thu khổ sở đáng thương, thành khẩn nói: “Cậu Bùi, tôi chắc chắn không để cậu giúp không công đâu”.

“Chỉ cần cậu đi nói với Đường Lan Nhã"

“Chỉ cần cậu lập lời thề sẽ không bao giờ đối đầu với Bùi Cửu Thiên nữa”

“Vậy thì tôi có thể cam đoan, tất cả thù hận giữa tôi và cậu sẽ xóa bỏ hoàn toàn!”

“Từ nay về sau, ở Cảng Thành và Las Vegas, cậu chính là khách quý của chúng tôi, cậu muốn đi ngang qua cũng được, sẽ không có ai ảnh hưởng đến cậu cả”.

Ngoài ra, tôi sẽ cho cậu một trăm tỉ”

"Tôi sẽ tặng cho cậu một biệt thự ở sườn núi”

“Tôi sẽ giao ra hết nội ứng ở Long Điện ở Cảng Thành và Las Vegas, để người của cậu toàn quyền kiểm soát Long Điện tại Cảng Thành và Las Vegas”

“Tiền, địa vị, quyền lực, tôi đều có thể cho cậu!” "Cậu Bùi, cậu giúp tôi một chút được không?”

"Thậm chí, nếu cậu muốn những thứ khác, cậu đều có thể có được"

Bùi Lệ Thu cởi dây an toàn của mình ra, đưa khuôn mặt tươi cười như tranh vẽ tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, hơi thở như | hương lan”

Trước ngực là một đường sâu không thấy đáy, muốn làm bất kì người đàn ông nào phải hoảng hốt cũng dễ như trở bàn tay.

Khóe miệng Bùi Nguyên Minh cong lên một nụ cười mỉa mai, anh không thể tin được đường đường là cô Năm của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, phu nhân của Đại Hạ ở Long Điện lại vì chút chuyện nhỏ này mà bán mình.

Bởi vì... chuyện này hoàn toàn không theo logic nào cả!

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh nhích lại phía sa, ném một khuôn mặt ghét bỏ về phía người phụ nữ đang sát lại gần, sau đó thản nhiên nói: “Phu nhân Đường, tôi có thể hiểu được cô và Bùi Cửu Thiên là tình cảm cô cháu, nhưng rất xin lỗi, tôi không tin các người được!”

Cặp chân mày lớn của Bùi Lệ Thu cau lại, khẽ mở miệng: “Cậu Bùi, dù sao cũng chỉ nói một câu thôi mà”

"Vả lại, dù có nói thế nào cậu cũng mang họ Bùi”

“Nhà họ Bùi ở Đà Nẵng và Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas cũng là người một nhà”

"Cậu thực sự muốn đối đầu với Bùi Cửu Thiên như vậy sao?” “Hay là, thật ra cậu muốn vị trí đứng đầu?”.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng nói: “Yên tâm đi, tôi không có chút hứng thú nào với vị trí môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas”

“Các người có cầu xin thì tôi cũng không thèm ngồi vào” "Chỉ là những việc mà Bùi Cửu Thiên làm khiến tôi buồn nôn quá mà thôi.”

“Để có được vị trí đứng đầu, có thể kết giao với kẻ thủ bên ngoài, thông đồng với người Đảo Quốc, quên mất dòng họ của mình!”

“Để có được vị trí đứng đầu, dám tự xưng là tổng giáo đầu của Đại Hạ, thật không biết xấu hổ!”

“Để có được vị trí đứng đầu, có thể hại chết đứa trẻ còn đang mặc tã lót, không bằng súc vật!”

“Để có được vị trí đứng đầu, có thể lợi dụng người phụ nữ yêu mình, mất hết nhân tính!”

“Bà nói xem, tại sao tôi phải buông tha cho một tên quên mất dòng họ, không biết xấu hổ, mất hết nhân tính, không bằng súc vật?”

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play