“Bốp”

Bùi Nguyễn Minh giẫm một cước lên bàn tay phải của Miyada Shinosuke, nói với vẻ cười như không cười: “Miyada Shinosuke, ông là thằng ngu hay sao? Hay là đầu ông bị úng nước? Dưới loại tình huống này, ông quỳ xuống xin tha, thì có lẽ tôi còn tha cho ông. Nhưng uy hiếp tôi sao? Ông đang sợ tôi ra tay chậm quá sao?”

“Cậu!” Nghe được lời nói của anh, sắc mặt của Miyada Shinosuke thay đổi điên cuồng. Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được sát khí không hề che giấu chút nào từ trên người anh.

Sau đó, ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh rơi lên người Sư Tuệ Lan, trên gương mặt hiện ra nụ cười chế giễu. Mấy người này luôn mồm nói muốn anh chết, nhưng bây giờ nhìn thấy Miyada Shinosuke thất bại, lại muốn anh để ý đến quan hệ ngoại giao hai nước, cái gì mà ở rất gần nhau cơ chứ?

Đây là đang chọc cười sao?

Anh híp mắt nhìn Sư Tuệ Lan bày mưu tính kế với vẻ hiên ngang lẫm liệt, lạnh lùng bảo: | "Sư Tuệ Lan, đám người đường chủ Long thậm chí còn mang cả quan tài bằng gỗ lim tới đây, hơn nữa mở miệng khép miệng đều nói ngay cả chó nhà tôi cũng không bỏ qua” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

“Dưới tình huống này, cô bảo tôi nên lấy đại cục làm trọng sao? Cô không cảm thấy nực cười sao? Lại còn nói, ở trong mắt các cô, Miyada Shinosuke giết tôi là chuyện hiển nhiên, mà tôi dụng vào nửa cọng tóc của ông ta thì lại là tội nghiệt nặng nề sao?”.

Đối mặt với sự chất vấn của anh, Sư Tuệ Lan cười lạnh, đáp: “Bùi Nguyên Minh, anh biết thì tốt đấy! Thân phận và địa vị của anh hoàn toàn không có cách nào so được với Kiếm Thánh Miyada Shinosuke! Anh có thể chết một trăm lần, nhưng ông Miyada Shinosuke tuyệt đối không thể bị thương!” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

Lúc này, cô ta mang theo ý tứ không quan tâm đến gì hết, nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, lập tức | thả người ra ngay! Bằng không, anh không có cách nào chịu trách nhiệm được đâu!”

“Được, vậy tôi lại nể mặt cô, thả người vậy!” Bùi Nguyên Minh cười nhạt với cô ta. Miyada Shinosuke vốn cho rằng mình chết chắc rồi, lúc này trên gương mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ như điên. Tổng giáo đầu Đại Hạ thì đã sao? Còn không phải vẫn chịu thua trước mặt mình hay sao? Đợi lần này ông đây trở về...

Còn chưa đợi nụ cười trên gương mặt ông ta hoàn toàn nở rộ, còn chưa đợi suy nghĩ trong đầu ông ta chạy xong, trong một giây tiếp theo, Bùi Nguyên Minh cười nhạt, giẫm một cước xuống.

"Rắc...

Một tiếng giòn giã vang lên, cổ họng của Miyada Shinosuke gãy nát, thất khiếu phun máu, sức sống trực tiếp mất đi. Sau đó, Bùi Nguyễn Minh tung một cước, đá người đến trước mặt Sư Tuệ Lan, sau đó cười nhạt, bảo: “Trả người cho cô đấy, đi thong thả, không tiễn”.

“Cái gì?” Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người chấn động và khó tin. Miyada Shinosuke chết rồi sao, chết dễ dàng như thế, chết với vẻ không cam lòng và khó tin như vậy?

Chỉ sợ chính bản thân Miyada Shinosuke cũng không ngờ được, mình tới Cảng Thành một chuyến mà lại chết ở nơi này như vậy.

Mà Sư Tuệ Lan, mở miệng nói mình đại diện của thánh địa võ học Đại Hạ, lại không có cách nào ngăn cản được Bùi Nguyên Minh giết người?

Vào một khắc trước khi chết, Miyada Shinosuke cuối cùng cũng hiểu, ba chữ tổng giáo đầu đại diện cho điều gì. Đại Hạ có tổng giáo đầu, thì dã tâm của Đảo Quốc đã được định trước chỉ có thể bị hủy diệt.

Trong con người của Miyada Shinosuke mang theo một tia không cam lòng cuối cùng, ông ta đã hối hận rồi. Vừa rồi ông ta chắc hẳn nên hét ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, để Tenkade Daito mang tin tức vô cùng quan trọng, quyết định số mệnh tương lai của Đảo Quốc về.

Chỉ đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Mang theo nỗi tiếc hận sâu sắc, Miyada Shinosuke lệch đầu, trực tiếp tắt thở dưới làn váy lưu của Sư Tuệ Lan.

Hiện trường lặng ngắt như tờ. Chết rồi? Miyada Shinosuke thật sự đã chết như vậy sao? Vị Chiến Thần Đảo Quốc, Kiếm Thánh Âm Lệ này, bị Bùi Nguyên Minh giẫm một phát chết luôn như vậy sao?

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play