“Tách!”

Khi Nguyễn Ngọc Hân búng tay một cái, trong nháy mắt sau đó, lại có mười tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn từ bên ngoài đi đến.

Những người này không còn là người Hắc Châu nữa, mà là người Nam Dương, cả đám đều tay trái cầm súng tay phải cầm trường đao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi | Nguyên Minh.

Rất nhanh, một đám người tản ra, vây quanh bốn phương tám hướng chỗ Bùi Nguyên Minh, nhưng không vội vàng ra tay, mà cả đám đều di chuyển vòng quanh Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, không biết rõ Nguyễn Ngọc Hân lại muốn làm cái gì.

Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nói: “Tên này cũng rất có bản lĩnh, mấy người nhìn chằm chằm anh ta cho tôi!”.

“Nếu anh ta dám động đậy, thì giết chết Dương Huyền Trân!” “Tôi thấy đôi nam nữ chó chết này chắc chắn là có gian tình!” Nghe cô ta nói như thế, sắc mặt Bùi Nguyên Minh biến hóa.

Nếu để cho người của Nguyễn Ngọc Hân giết Dương Huyền Trân, như vậy tất cả những gì mình làm hôm nay đều trở thành không có ý nghĩa.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra tay trực tiếp cứu Dương Huyền Trân, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hân không tiếp tục để ý tới Bùi Nguyên Minh nữa, mà là sải bước hướng đi đến chỗ của Dương Để Minh.

Sắc mặt Dương Huyền Trân biến hóa, nói: “Nguyễn Ngọc Hân, rốt cuộc cố định làm cái gi!" | “Làm cái gì ư?”.

Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng. “Đương nhiên là vì để cho thầy của không bị tra tấn nữa rồi!”.

“Hai người bắt tay hại ông ấy thảm như vậy, làm cho chiến thần Nam Dương một thời có kết thúc thê thảm như thế này, tôi là học sinh, cũng không nhìn được nữa!”.

“Tôi sẽ đích thân tiễn ông ấy lên đường, sẽ không để cho ông ấy tiếp tục phải chịu đựng hành hạ sống không bằng chất này nữa”

Cô ta muốn xông tới ngăn cản, đáng tiếc lúc này có hai tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn vọt lên từ hai bên trái phải, mỗi người một cái tát trực tiếp đánh bay Dương Huyền Trân.

Không để ý tới dấu tay trên mặt, Dương Huyền Trân lớn tiếng nói: “Nguyễn Ngọc Hân, | rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không thể gây tổn thương cho ông nội của tôi!”

Bùi Nguyên Minh cũng bị sự tàn nhẫn của Nguyễn Ngọc Hân làm cho kinh ngạc, anh | hơi híp mắt lại, chuẩn bị trực tiếp tiến lên cứu người.

“Sao tôi có thể gây tổn thương cho chiến thần Nam Dương, kiêu ngạo của Nam Dương chúng ta chứ?”.

“Ông ấy là thầy của chúng ta đó!”

“Thế nhưng tôi thực sự không đành lòng để ông ấy tiếp tục chịu đựng những tra tấn sống không bằng chết này nữa!”

| “Cho nên, tôi tình nguyện bị khắp thiên hạ bêu danh, cũng muốn cho thầy tôi lên đường!”

“Đây là hiếu tâm của tôi đối với ông ấy!”.

Nói đến đây, Nguyễn Ngọc Hân đã mở chốt an toàn “cạch” một tiếng, sau đó nhắm khẩu súng trong tay vào Dương Đế Minh trong thùng sắt.

Dương Huyền Trân hét lên: “Cô không thể làm như thế, ông nội của tôi đã không sao, ông ấy đã là người bình thường!”

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play