"Huống chi hiện tại chị gái của anh Thôi đây chính là người nằm trong tay Long Điện Cảng Thành và Las Vegas đấy, bây giờ ở Cảng Thành và Las Vegas, anh Thôi đây cũng được xem như người quyền cao chức trọng, anh đắc tội với anh ta, không nghĩ đến hậu quả ư?”

| “Cho dù anh không sợ, ngộ nhỡ giết chết luôn anh ta, Thôi Nhã Tuyết dẫn theo người Long Điện Cảng Thành và Las Vegas giết đến, làm bẩn hội sở Kim Ngọc của tôi thì phải làm sao bây giờ?”

Hứa Tuyết Kỳ bày ra dáng vẻ tận tình khuyên nhủ.

“Lại nói, tối hôm nay anh Thôi tới đây là để nhận lỗi với tôi, đến chỗ tôi chịu thua, đến chỗ tôi cầu hòa, anh động đao động súng, bắt người ta quỳ xuống, một lúc nữa sao người ta còn có thể biểu đạt thành ý?”

Giọng nói Hứa Tuyết Kỳ ôn hòa, những lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng.

Hiển nhiên chuyện xảy ra tối qua đã in sâu vào trong lòng Hứa Tuyết Kỳ cô ta.

Nếu như Thôi Văn Triết là người của Bùi Nguyên Minh, Hứa Tuyết Kỳ không ngại giết chết anh ta.

Đương nhiên trước khi giết chết Thôi Văn Triết, Hứa Tuyết Kỳ còn muốn | biết rốt cuộc Thôi Văn Triết đã có sự chuẩn bị gì.

“Được rồi nể mặt Tuyết Kỳ em, tối nay anh sẽ không làm thịt anh ta.”

Mạnh Chí Cường đưa tay ra hiệu, một nhân viên phục vụ cung kính cầm cốc Champagne đến.

Mạnh Chí Cường cầm ly rượu trực tiếp đổ vào đầu Thôi Văn Triết, sau đó mới lạnh lùng nói.

“Ngoan ngoãn xin lỗi, nên quỳ thì quỳ, nên dập đầu thì dập đầu, nếu không, chỉ cần Tuyết Kỳ không vui, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra giết chết anh.”

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Chí Cường tùy ý ngồi xuống ghế sofa, chẳng qua đám vệ sĩ da đen kia lại không có ý định rút đi, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo nhìn đám người Bùi Nguyên Minh.

Đám người ăn mặc đẹp đẽ sang trọng ở đây đều mang theo vẻ trêu tức nhìn cảnh tượng này, trong mắt là châm chọc không chút che giấu.

Nhà họ Thôi đứng ở bên đối đầu với Bùi Cửu Thiên, đây là chuyện bọn họ. đã sớm biết.

| Lúc này Thôi Văn Triết tùy ý lau qua chất lỏng trên người mình, sau đó nheo mắt nhìn Hứa Tuyết Kỳ nói.

“Cảm ơn cô Hứa đã quan tâm”.

“Không cần khách sáo như thế, tất cả đều là người một nhà.” Nụ cười trên mặt Hứa Tuyết Kỳ vô cùng đẹp mắt.

| “Nói đi, không biết hôm nay anh Thôi đến đây là có chuyện gì? Tôi có thể cho anh ba mươi giây nói rõ mọi chuyện, nếu như anh không nói rõ thì chỉ có thể để anh biến đi”.

“Dù sao hôm nay ở đây cũng có hoàng tộc Đảo Quốc, tài phiệt Băng Quốc, nhân vật quan trọng nước Mỹ..”

“Thời gian của mọi người đều rất quý giá, không có quá nhiều thời gian nghe anh nói nhảm”

| “Tôi cho anh nửa phút đã là rất nể mặt anh”

| “Vì thế anh Thôi, tốt nhất là anh nên tóm tắt nội dung, đừng lãng phí chút. thể diện và ấn tượng tốt mà tôi dành cho nhà họ Thôi các người, đã hiểu chưa?”

Ánh mắt Thôi Văn Triết rét run, chẳng qua anh ta vẫn đi lên một bước nói. “Cô Thôi, hôm nay tôi đến là để cầu hòa”

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play