Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Diệu Linh tái nhợt, giờ nhìn thấy cảnh này, lại nhìn qua vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương, cô ấy vô thức giảng hòa: “Triệu Lan Hương, cậu đừng nói nữa! Mọi chuyện chắc không phải như cậu nghĩ đâu. Vừa rồi khi giúp chúng ta chữa thương, Trình Tiên rất nghiêm túc, cô ấy hẳn là cô gái tốt.”

“An Diệu Linh, sao cậu lại nói giúp người ngoài vậy?” Triệu Lan Hương cười lạnh: “Mới bôi có chút thuốc mà cậu đã quên chỉ vì đồ vô dụng này mà suýt chút nữa chúng ta bị người khác bị làm nhục sao? Bùi Nguyên Minh, để tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ rằng anh đưa chúng tôi đến bệnh viện thì chúng tôi sẽ làm lơ chuyện của anh.

Nếu anh có bản lĩnh một chút thì cho dù anh là người bình thường, chúng tôi cũng sẽ không bị con tiện nhân Châu Tuệ Mẫn đó đánh đâu. Tôi khuyên anh nên ly hôn với Tuyết Dương càng sớm càng tốt! Chị ấy gả cho con chó con mèo ven đường cũng tốt hơn gả cho kẻ vô dụng như anh gấp trăm lần.”

Dù sao cô ta cũng định chia rẽ Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương, trước kia cô ta chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt thôi, hôm nay dứt khoát nói rõ luôn.

Không khí nơi đây bỗng trở nên khó xử vô cùng.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cũng trở nên khó coi.

Anh không ngờ mang Trịnh Tuyết Dương và bọn họ đến đây xử lý vết thương lại xảy ra chuyện như vậy. Bác sĩ Tiên Tiên vốn dĩ vô tội, mà Triệu Lan Hương bây giờ lại thế này, làm anh biết đối mặt với người ta thế nào đây?

Lại vì lời nói của Triệu Lan Hương, Trịnh Tuyết Dương cũng tỏ vẻ ngờ vực.

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh cười khổ. Cũng đúng, anh đưa các cô đi tìm một bác sĩ xinh đẹp như Trình Tiên vậy, bọn họ không nghĩ nhiều mới là lạ.

“Sao nào? Anh còn định đánh tôi à?” Triệu Lan Hương nhìn thấy sắc mặt của Bùi Nguyên Minh thì la to lên: “Hay là anh cảm thấy tôi đang cố tình gây chuyện? Bùi Nguyên Minh, đừng thấy Tuyết Dương ngây thơ thì anh bắt nạt cô ấy! Một thằng ở rể như anh thì có gì mà kiêu ngạo chứ?”

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh càng lúc càng trở nên khó coi, lúc này anh phải khẽ quát lên: “Được rồi, đây là khoa cấp cứu của bệnh viện, với lại cũng là chuyện của vợ chồng tôi, cô đừng vô cớ gây rối nữa được không?”

“Tôi vô cớ gây rối?” Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, Triệu Lan Hương càng tức giận hơn: “Sao vậy? Bùi Nguyên Minh anh có thể làm ra loại chuyện này mà tôi không thể nói sao?

“Tôi và Trình Tiên thật sự không có gì!” Bùi Nguyên Minh không biết làm sao.

Lúc này coi như anh cũng nhìn ra, quả thật là Triệu Lan Hương vô cớ gây rối. Nhưng vừa rồi cô ta cũng chịu thiệt thòi nên Bùi Nguyên Minh không muốn tiếp tục tranh cãi, làm ảnh hưởng đến bệnh viện.

Triệu Lan Hương nhìn thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh thì càng thêm đắc ý, không chịu buông tha cho người ta: “Bùi Nguyên Minh, anh tỏ thái độ gì vậy? Anh ngoại tình sau lưng Tuyết Dương, bây giờ còn dẫn chúng tôi đến xem cô tình nhân của anh, anh có lý gì mà nói.”

Bùi Nguyên Minh che mặt, chuyện này càng nói càng loạn.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương kéo Triệu Lan Hương ra, nói: “Triệu Lan Hương, em bớt nói lại đi, bình tĩnh lại. Bùi Nguyên Minh không phải người như vậy đâu.”

Triệu Lan Hương tức giận tiếp tục tranh cãi: “Tuyết Dương, chị đừng mềm lòng như vậy được không! Thử nghĩ xem, chàng rể này ở trong nhà họ Trịnh của chị ba năm, ăn của chị, ở của chị nhưng không giúp ích được gì, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng thôi. Ngay cả hôm nay, vào lúc quan trọng cũng không có mặt, nói không chừng đang trốn đâu đó mà run rẩy kìa. Người đàn ông như vậy có gì tốt chứ? Là em thì em đã sớm tát chết anh ta rồi, làm gì còn đứng ở đây nói chuyện!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh rất khó coi, lúc này không nhịn được nữa mới nói: “Triệu Lan Hương, cô đủ rồi đó. Nếu không có tôi lên tiếng thì cô đã sớm bị tên giang hồ đó làm nhục từ lâu rồi. Cô không cảm kích thì thôi, sao còn phải làm mất mặt tôi như vậy.”

“Ha ha!” Triệu Lan Hương cười lạnh một tiếng, giống như nghe được câu chuyện cười vô lý: “Bùi Nguyên Minh, anh lấy đâu ra dũng khí nói lời này vậy? Sao vậy? Anh còn tưởng rằng anh đã cứu chúng tôi à?”

“Không tin thì hỏi Tôn Phước Long đi!” Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích.

“Ồ, da mặt anh hình như dày hơn tường thành đấy. Anh biết tôi hoàn toàn không quen Tôn Phước Long, anh bảo tôi hỏi anh ta làm sao? Bùi Nguyên Minh, anh làm người cũng nên có chút thể diện đi!” Triệu Lan Hương cười khẩy.

Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, rõ ràng là anh nói sự thật, sao cô ta cứ không chịu hiểu chứ?

Lúc này Trình Tiên ở bên không nhịn được. Nơi này là khoa cấp cứu của bệnh viện, không phải cái chợ. Nếu đám người Bùi Nguyên Minh tiếp tục gây rối ở đây, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện.

Vì thế, cô ấy nói xen vào: “Hai người đừng cãi nhau nữa, có gì không thể nói chuyện bình thường được sao?”

“Câm miệng đi hồ ly tinh! Đừng tưởng rằng cô có gương mặt mối tình đầu thì cô chính là mối tình đầu! Tôi thấy loại như cô nhiều rồi, còn dám dùng gương mặt mối tình đầu dụ dỗ đàn ông.” Triệu Lan Hương nổi nóng: “Hơn nữa đây đến lượt cô lên tiếng à? Cô nên biết bây giờ Bùi Nguyên Minh đã có vợ rồi chứ? Biết rồi thì mau cút đi, còn đứng đây dây dưa với anh ta, rốt cuộc cô có liêm sỉ không vậy? Cũng đừng tưởng rằng cô cho chúng tôi chút thuốc thì chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Tôi thấy không biết y thuật của cô có thể vượt qua khảo nghiệm hay không nữa!”

“Đủ rồi, cô cút cho tôi!” Giờ phút này Bùi Nguyên Minh thật sự nóng nảy không chịu được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play