Bốp một tiếng. Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, đánh thẳng vào mặt Hoàng Cảnh Thụ.

Hoàng Cảnh Thụ sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Súng của anh ta chỉ vào trán thằng cha này, thế mà anh vẫn còn dám ra tay đánh anh ta?

Chẳng lẽ vừa rồi anh ta còn chưa nói rõ ràng? Hay là thằng cha này không biết thân phận của anh ta? Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Cảnh Thú nổi giận gầm lên. “Nhìn cho rõ, ông đây là đội trưởng cảnh sát Cảng Thành, Hoàng Cảnh Thụ” “Cậu dính líu đến hành vi phạm pháp ở Cảng Thành, tôi dựa theo pháp luật có thể đánh chết cậu.” “Nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống cho tôi” “Bốp”. Bùi Nguyên Minh thuận tay tát thêm một cái, vẻ mặt hờ hững. Một cái tát này chẳng những vang dội hơn trước, càng làm cho toàn trường dại ra.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn cảnh tượng đó, nhất là Hứa Tuyết Kỳ, cô ta gần như không tin vào những gì mà mình nhìn thấy.

Bọn họ thật sự nghĩ mãi không rõ, thằng cha Bùi Nguyên Minh này, rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí và sức lực đó.

Phải biết rằng lúc này súng trong tay Hoàng Cảnh Thụ đã được mở chốt an toàn, hơn nữa còn chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh.

Ngộ nhỡ Hoàng Cảnh Thụ xúc động, trực tiếp bóp cò súng, vậy cái mạng nhỏ của Bùi Nguyên Minh khó lòng mà giữ được. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Đám nam nữ đi theo Hứa Tuyết Kỳ cũng là vẻ mặt khó hiểu được, cho dù bọn họ cũng không dám phách lối đến nước này, gặp phải tình huống như thế cũng phải trực tiếp nhận sợ.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại ngông cuồng như vậy. Đây quả thật là chuyện khiến cho người ta khó lòng tin nổi. “Cậu đánh tôi? Cậu thế mà lại đánh tối hai lần?” Hoàng Cảnh Thụ cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá hoang đường, anh ta giận tím mặt. “Có phải cậu cho rằng tôi không dám nổ súng? Đây là hành vi chán sống!” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Họng súng của anh ta xê dịch, muốn hướng về phía bắp đùi Bùi Nguyên Minh, trực tiếp đánh đòn phủ đầu, cho anh biết cái gọi là kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục.

Cũng khiến cho anh hiểu cái gì gọi là uy nghiêm của pháp luật Cảng Thành. Răng rắc.

Thế nhưng trong nháy mắt khi Hoàng Cảnh Thụ bóp cò, lại phát hiện không biết từ bao giờ, một chiếc đũa đã cắm vào chỗ kim hỏa, một phát súng này làm cách nào cũng không bắn ra được.

Kẹp lại đạn của Hoàng Cảnh Thụ, Bùi Nguyên Minh lại tát một cái.

Lần này sức lực rất lớn, đánh đến mức sống trong tay Hoàng Cảnh Thụ rơi xuống, cả người lảo đảo | lùi về sau.

Bịch.

Sau khi rơi xuống đất, súng cướp cò, một phát bắn vào đèn treo tường trên trần nhà, tiếng vang chấn động toàn trường.

Hứa Tuyết Kỳ và đám người Tôn Thanh Trúc đều trợn mắt há mồm, đối với sự ngông cuồng của Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều cảm thấy khó mà tin được.

Nhưng rất nhanh bọn họ đều lộ ra nụ cười trên nỗi đau của kẻ khác. Hiện tại Bùi Nguyên Minh càng phách lối thì lúc nữa sẽ càng phải trả giá đắt. Rất nhanh anh sẽ biết chữ chết viết như thế nào.

Chẳng những đám người này có súng đạn mà còn có pháp luật làm chỗ dựa. sao có thể dễ dàng buông tha cho Bùi Nguyễn Minh?

Quả nhiên lúc này Hoàng Cảnh Thụ thẹn quá hóa giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh giận dữ hét to. “Khai hỏa, toàn bộ khai hỏa cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm” Thân là đội trưởng đội cảnh sát Trung Hoàn, Hoàng Cảnh Thụ luôn đối mặt với đám cậu ấm hạng hai.

Bởi vì tính cách của anh ta lưu manh, lại thêm phía sau có nhà họ Hứa, ở Cảng Thành này còn chưa gặp ai không nể mặt anh ta.

Đương nhiên những người nòng cốt của giới thượng lưu như Bùi Cửu Thiên, Hoàng Cảnh Thụ anh ta sẽ không đi đắc tội.

Thế nhưng những cậu ấm hạng hai khác, ai là đối thủ của anh ta chứ? Ba chữ Hoàng Cảnh Thụ cũng không phải khoác lác.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play