“Chào buổi sáng, Nhiêu Nhi.”

Tịch Nhiêu vừa tỉnh dậy, liền thấy khuôn mặt tuấn tú đầy ngả ngớn kia của Tương Yêu Tước, khóe mắt nàng giật giật đẩy hắn ra: “Ngươi, ta muốn thay quần áo.”

Mỗi ngày thay một bộ quần áo, là nàng ở Thần Giới đã thành thói quen, trước đó nàng ở cẩm tú phường mua đủ các kiểu quần áo không giống nhau cho một năm.

Tương Yêu Tước không nói gì thêm, cong cong khóe môi đứng dậy đi ra ngoài, Vô Oán đứng canh cửa ở ngoài thấy hắn mặt mày hớn hở như tắm gió xuân, mí mắt giật giật.

Từ khi thấy Tịch Nhiêu, nụ cười trên mặt quân thượng nhà mình liền không có đứt đoạn, nếu không phải là khi quân thượng đối mặt với hắn vẫn như cũ nghiêm túc lãnh khốc thì hắn cho rằng quân thượng nhà mình đã bị người khác đánh tráo mất rồi.

Chờ đến khi Tịch Nhiêu thay xong quần áo đi ra, mọi người đã thu thập xong hết đang đứng ở ngoài cửa chờ nàng.

Trạch Như từ trong tay Tịch Diệu nhảy vào trong ngực Tịch Nhiêu, bóng trắng lóe lên, biến mất trước mắt mọi người.

“Tỷ tỷ, Trạch Như đây là đi đâu?” Tịch Diệu có chút mông lung, làm sao mà Trạch Như thoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu?

Mỗ Thần Thú đột nhiên biến mất nào đó hiện đang đắc ý tắm rửa vui sướng trong suối Nguyệt Thần ở trong Giáng Anh, Tịch Nhiêu mi mắt có chút co giật, nàng giải thích nói: “Hẳn nó đi địa phương nó cần đi.”

Nàng cùng Trạch Như đã lập kế ước huyết mạch, cho nên Trạch Như có thể tự nhiên sử dụng giới chỉ Giáng Anh của nàng.

Có Mục Ti Cẩn ở đây, Tịch Nhiêu không có đem sự tìch Giáng Anh nói ra.

Tịch Nhiêu trong long thầm hỏi: Thần thú còn cần tắm rửa sao?

Trạch Như: Hừ hừ, ta thế nhưng là cái Thần Thú sạch sẽ, lung lay ở bên ngoài hai ngày đều ô uế.

Tịch Nhiêu mí mắt giật một cái: Lần sau không được trước mặt mọi người không được tiến vào bên trong Giáng Anh, bị người phát hiện không tốt.

Trạch Như hừ hừ nói: Biết rồi!

Tịch Diệu mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi tiếp, mà Mục Lăng Cá lại không biết sự khác thường kia.

“Nhiêu cô nương, Tiểu Ngư liền nhờ ngươi rồi.” Mục Ti Cẩn tiễn bọn họ ra tới ngoài cửa, nhịn không được dặn dò nói.

“Yên tâm đi, bá mẫu.” Phía dưới lụa mỏng, môi mỏng gợi lên.

“Các ngươi ở học viện nhất định phải thật thận trọng, cẩn thận bị người mưu hại.” Thần sắc của Mục Ti Cẩn ẩn ẩn có chút lo lắng, Vân Liên Kỳ chính là đệ tử Tinh Diệu học viện, nàng lo lắng bọn họ không có chỗ dựa sẽ bị nàng ta mượn cơ hội để khi dễ.

“Mẫu thân, chúng ta biết, ngươi phải chiếu cố thân mình thật tốt!” Mục Lăng Ngư ôm lấy mẫu thân, sau đó lưu luyến không nỡ rời đi.

Mục Ti Cẩn đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, thẳng đế thân ảnh của bọn họ hoàn toàn biến mất không thấy, lúc này mới quay người trở về phòng.

Một đoàn người rất nhanh liền đến cửa học viện, ba người bọn họ mỗi người đều có một khối tinh cầu lam làm lệnh bài chứng minh thân phận, lệnh bài không chỉ là tượng trưng cho thân phận mà còn là chìa khóa để tiến vào học viện.

Trước cửa lớn của Tinh Diệu học viện giống như trước đây tĩnh mịch, Tịch Nhiêu đem lệnh bài của mình đặt vào lỗ khảm trên cửa chính, lam quang lóe lên, cảnh trước mắt nàng chính là xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ai có thể nghĩ tới cấm chế trong cửa lớn lại là từng ngọn núi non kéo dài chập chùng, mênh mông bao la bát ngát, mỗi ngọn núi mạch đều bao phủ bởi một tầng sương mù, từng cơn gió thổi nhẹ qua, thật lâu không có tiêu tan, chỗ bọn họ đứng chính là chân núi.

Sau lưng hai đạo lam quang theo sát, thân ảnh của Tịch Diệu và Mục Lăng Ngư cũng thoáng cái xuất hiện bên người nàng.

Tịch Diệu lượn quanh một vòng, không thấy thân ảnh của Tương Yêu Tước, nàng nhớ tới quy tắc sử dụng lệnh bài thân phận có ghi, người không mang lệnh bài thân phận không có cách nào tiến vào học viện đấy.

Nàng thầm hỏi trong long: Ngươi ở đâu?

Tương Yêu Tước nói: Tại bên cạnh ngươi.

Tịch Nhiêu trầm mặt một chút, nói: Ngươi không sợ bị phát hiện?

Tương Yêu Tước nói: Điểm đồ chơi nhỏ ấy, còn ngăn không được ta.

Cũng đúng, lấy năng lực của Tương Yêu Tước tiến vào thần không biết quỷ không hay, xác thực không cần cố kỵ gì.

Tịch Nhiêu hỏi: Vô Oán đâu?[nguồn webtruyen.com]

Tương Yêu Tước đáp lại: Ta để hắn trở về, thuận tiện trợ giúp Vô Sầu tra một chút việc của Mộ Tây.

Trận pháp ở Tinh Diệu học viện là một trận pháp phòng ngự cực mạnh ẩn trong long đất, lấy năng lực của Vô Oán còn không vào được, một khi trận pháp cảm nhận bị xâm nhập, chỉ có một chữ chết.

Tịch Nhiêu: Vậy ngươi muốn một mực đi theo ta?

Tương Yêu Tước: Đó là đương nhiên, đã nói rồi, ta muốn theo để giúp đỡ nàng đấy.

Trong lòng Tương Yêu Tước thở dài, tiến vào học viện, hắn liền không thể thời thời khắc khắc nắm bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhiêu.

Tịch Nhiêu không phản bác được, chỉ có thể tùy theo hắn đi

Mục Lăng Ngư phát hiện không thấy Tương Yêu Tước, nghi ngờ hỏi: “Đại Thần tại sao không đi cùng?”

Tịch Nhiêu giải thích nói: “Hắn không có lệnh bài thân phận, đi chỗ khác rồi.”

Tịch Diệu nghe xong, trong nháy mắt liền vui vẻ: “Tỷ tỷ, cái người nam nhân chiếm tiện nghi của người cuối cùng đã đi!”

Nhưng mà lời còn chưa dứt, hắn liền cảm thấy thân mình lạnh buốt, tựa hồ có người nhìn mình chằm chằm.

Môi đỏ của Tịch Nhiêu dưới khăn lụa khẽ mím, nàng đã có thể tưởng tượng được gương mặt bình tĩnh của Tương Yêu Tước, nhưng Tịch Diệu kỳ thật không biết Tương Yêu Tước hiện tại đang ẩn náu tại bên cạnh các nàng.

“Các ngươi chính là đệ tử mới nhận viện a?” Cách đó không xa, đi đến là một tiểu đồng mặc trường bào màu trắng, đối với ba người bọn hỏi.

Hắn nhận được mệnh lệnh, tới đón ba cái nhập môn nội viện đệ tử, hôm nay là ngày thứ ba khảo hạch chiêu sinh, chính thức nhập viện chỉ có ba người bọn họ, cho nên rất dễ để phân biệt.

“Đúng thế” Tịch Diệu cười gật đầu trả lời.

Vì Tương Yêu Tước rời đi, nên hắn tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Tiểu đồng áo trắng cầm trong tay một bản danh sách, đối chiếu hình dạng ba người bọn họ, đã xác nhận không thể nghi ngờ gì liền nói: “Ta mang các ngươi đến chỗ ở, mời đi theo ta.:

“Ngươi tên là gì?” Tâm tình Tịch Diêu cực kỳ tốt nên cùng với tiểu đồng chào hỏi.

“Ta gọi là Bạch Nhất.” Tiểu đồng áo trắng rất lễ phép trả lời, hắn đi phía trước máy người, mang bọ họ đi đến dãi núi bên trái dưới chân, hắn giới thiệu, “nơi này là nội viện sơn mạch, tên là Nội Thần Phong, sau này các ngươi sẽ tiến hành tu luyện ở đây.”

“Bạch Nhất, ngươi cũng là đệ tử nội viện sao?” Mục Lăng Ngư tò mò hỏi, Bạch Nhấn nhìn qua chỉ khoảng bảy tám tuổi, làm sao cũng không giống một cái Linh Sư.

Bạch Nhất lắc đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy hâm mộ của Mục Lăng Ngư: “Ta không phải đệ tử nội viện, ta chỉ là chuyên môn phụ trách hướng dẫn đệ tử bình thường.”

Hắn chỉ là một cái linh căn người bình thường mà thôi, tối đa cũng ở Tinh Diệu học viện làm một số việc lặt vặt, muốn nhập viện học tập, cơ hồ là người si nói mộng, hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Tịch Nhiêu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Bạch Nhất, đối với người dẫn đường trước kia nàng đã gặp qua rất nhiều rồi, Thần Giới những thế lực to lớn bên trong cũng là như thế, không có những người có thực lực chỉ có thể cho những thiên tài cường giả kia làm việc lặt vặt phục vụ.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp, cái thế giới này chính là như vậy, cường giả vi tôn, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ mới có thể làm người khác tôn kính, giống như Bạch Nhất thiên phú như vậy đấy, chỉ có thể ở Tinh Diệu học viện làm tiếp dẫn đệ tử, đã là may mắn rất lớn, đỡ hơn những người như hắn đều biến thành đồ chơi của cường giả.

“Nguyên lai là vậy a.” Mục Lăng Ngư có chút xấu hổ, chính nàng trước kia tại thời điểm không có linh căn, rơi trên người nàng toàn bộ đều là những lời mỉa mai và ánh mắt chế nhiễu, đây là lần đầu nàng được người khác dùng ánh mắt hâm mộ chăm chú nhìn mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play