Từ lời nói của nàng chỉ vẻn vẹn có mấy câu đã phán đoán được thân phận của Tiểu Ngư, mặc dù nàng không có nói rõ, nhưng nàng (Tịch Nhiêu) nhất định đoán được.

Cô nương này không đơn giản, có thể biết được sự tình hoàng tộc của các nàng há lại là người bình thường?

Huống hồ, trên bả vai của nàng còn có một đầu linh thú cực kỳ bất phàm.

“Bảo bối này, vẫn là để trên người Tiểu Ngư là thích hợp.” Tịch Nhiêu không có lập tức đồng ý.

Chí bảo hoàng tộc giao nhân, chỉ có thể để ở huyết mạch hoàng thất giao nhân mới an toàn, bởi vì chỉ có huyết mạch hoàng thất giao nhân mới có thể che dấu khí tức của bảo bối này tốt nhất.

“Nhiêu tỷ tỷ, để lại chỗ này của ta, ta chỉ sợ cũng không bảo hộ tốt.” Mục Lăng Ngư đã gặp qua Băng Linh Quan Châu này, trước kia nàng bị thương mẫu thân luôn dùng nó chữa thương cho nàng, mặc dù nhìn thấy không nhiều lần, nhưng cũng biết đây là vật trân quý.

“Ngươi cầm sẽ tốt hơn, ngươi cầm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Tịch Nhiêu mỉm cười, xem như cho Mục Ti Cẩn một câu trả lời chắc chắn.

Chỉ là nàng có chút nghi hoặc, vì sao huyết mạch hoàng tộc giao nhân lại lưu lạc đến tình cảnh như thế.

Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cùng nàng cũng không có quan hệ gì.

Mục Ti Cẩn rất nhanh liền biết vì sao Tịch Nhiêu lại làm như vậy, trong lòng hết sức cảm động.

Bảo quản Băng Linh Quan Châu miễn sao không bị người cướp đi liền tốt, căn bản không cần phải để ý đến sống chết của người khác, nhưng bảo vệ Mục Lăng Ngư không giống nhau, như vậy nói Tịch Nhiêu tùy thời phải chú ý đến an nguy của Mục Lăng Ngư, sẽ mang đến cho nàng không ít phiền phức.

Nhân tình như vậy, các nàng khó mà báo đáp lại được.

“Đa tạ Nhiêu cô nương, cái này xem như lòng biết ơn của phụ nhân đi”. Mục Ti Cẩn cảm kích vạn phần, lấy ra một khỏa thủy lam mềm nhuận đan dược đưa cho Tịch Nhiêu.

Nàng biết đây là biện pháp tốt nhất, Băng Linh Quan Châu quả thật để Mục Lăng Như cất giữ là thích hợp nhất.

Mục Lăng Ngư có thực lực thấp, nếu bị người khác biết trên người có Băng Linh Quan Châu, chỉ sợ là gặp đại họa.

Cho nên vừa rồi nàng nhờ Tịch Nhiêu bảo quản thay, sau này đợi Tiểu Ngư có năng lực lại giao lại cho nàng.

Mặc dù nàng tuổi tác không có lớn hơn Mục Lăng Ngư bao nhiêu, cũng chỉ là một nhất phẩm Linh Tông, nhưng trực giác cho nàng biết nàng ấy không đơn giản như vậy.

Bởi vì lúc trước đã giúp đỡ Mục Lăng Ngư, nhưng nàng không có ý tứ để Tịch Nhiêu trực tiếp bảo hộ Mục Lăng Ngư, không nghĩ tới Tịch Nhiêu chủ động nói ra.

“Bá mẫu khách khí.” Tịch Nhiêu kinh ngạc tiếp nhận khỏa đan dược kia, vừa chạm vào đã mát lạnh, lòng bàn tay không ngừng truyền đến cảm xúc ôn lương, khỏa đan dược kia giống như biển lớn, thanh tịch thông linh.

Băng Linh Đan, đây là đan dược luyện từ máu tim của hải nhân ngư, thường được sử dụng trong giao nhân tộc, có thể thay đổi huyết mạch, có thể mang thai được Băng Linh Thể đời sau.

Nếu mà nhân loại sử dụng, sẽ có được Băng Linh Thể trực tiếp, lại có thể có năng lực thiên phú của hải nhân ngư là luyện đan.

Máu tim của một hải nhân ngư chỉ có thể sử dụng một lần làm đan dẫn.

Cho nên dù ở giao nhân tộc, Băng Linh Đan cũng cực kỳ hiếm có.

Dù sao bọn họ cũng là thành viên hoàng thất, bất quá cũng chỉ có năm cái,sáu cái Băng Linh Đan này bình thường đều dùng cho giao nhân tộc huyết mạch ưu tú nhất phục dụng, chính là vì có thể tạo ra được Băng Linh Thể đời sau.

Không nghĩ tới để bảo vệ Mục Lăng Ngư, Mục Ti Cẩn lại có thể mang Băng Linh Đan cho nàng làm tạ lễ, có thế thấy chuyện này đối với các nàng quan trọng như thế nào.

Rất rõ ràng, mẫu thân Mục Lăng Ngư biết thân phận của nàng đấy, chỉ là không nói cho Mục Lăng Ngư.

Hơn nữa nàng ấy như thế chính là một người bình thường, làm Tịch Nhiêu có chút khó hiểu.

Phương diện tu luyện của giao nhân tộc đúng là trời cao ưu ái! Tình huống của Mục Ti Cẩn rõ ràng có chút không bình thường.

Đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, Tịch Nhiêu nói thầm trong lòng với Tương Yêu Tước: Cái kia, ngươi thu xếp ổn thỏa giúp mẫu thân Tiểu Ngư, các nàng là hoàng tộc giao nhân.

Bất luận là vì Mục Lăng Ngư, hay là hướng về phía hoàng thất giao nhân giao hảo, Tịch Nhiêu đều cảm thấy cần phải giúp Mục Ti Cẩn, nhìn qua nơi này rất không an toàn, có Vân Liên Kỳ thứ nhất, thì có Vân Liên Kỳ thứ hai.

Bị người khác biết chỗ này có giao nhân thực lực yếu, chỉ sợ Mục Ti Cẩn vì con người tham lam mà nhận hết tra tấn.

Tương Yêu Tước không chút do dự gật đầu: Được a[nguồn webtruyen.com]

Lúc này liền cho Vô Hối truyền tin. Trong hôm nay tìm một số chỗ bí mật, phái người đến bảo hộ.

Vô Oán không ở tại Thánh Linh Thần Điện, Vô Ưu một người ở Thánh Linh Thần Điện có chút nhàm chán, sau đó tin tức liền truyền đến, lập tức nghiêm túc nói: Là, quân thượng.

May quá người vẫn còn sống a.

“Nếu bá mẫu không ngại, để Tương Yêu Tước lần nữa giúp ngài an bài một chỗ ở, nơi này không an toàn.” Tịch Nhiêu nói ra.

“Sao có thể phiền các ngươi như thế.” Mục Ti Cẩn do dự một chút, cự tuyệt nói.

Để Tịch Nhiêu bảo hộ Tiểu Ngư, là đã cho nàng thêm nhiều phiền toái, bây giờ làm sao lại để người ta giúp hỗ trợ tìm chỗ ở.

“Không phiền phức.” Tương Yêu Tước mở miệng nói, ngữ khí nhàn nhạt.

Chỉ cần Nhiêu Nhi nguyện ý, hắn đều sẽ đồng ý không chút do dự, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy phiền phức.

“Về sau Tiểu Ngư ở Tinh Diệu học viện tu luyện, sau này cũng không chiếu cố được ngài, có Tương Yêu Tước giúp đỡ, thì sự an toàn của ngài được đảm bảo, như vậy Tiểu Ngư tu luyện cũng sẽ không phân tâm.” Tịch Nhiêu lại nói.

Nghe Tịch Nhiêu mang việc tu luyện của Mục Lăng Ngư ra nói, Mục Ti Cẩn cuối cùng cũng ngượng ngùng đáp: “Vậy làm phiền các ngươi rồi.”

Hiệu suất làm việc của Vô Oán cực kỳ cao, rất nhanh đem Mục Ti Cẩn sắp xếp xong xuôi.

Đồng thời phái hai cái Linh Vương, hai Linh Tôn cường giả đến bảo hộ.

“Cảm ơn Nhiêu tỷ tỷ.” Ngoại trừ cảm ơn, Mục Lăng Ngư không biết nên nói cái gì.

Tịch Nhiêu giúp nàng rất nhiều, nàng thu Băng Linh Quan Châu của mẫu thân cất vào túi trữ vật. An nguy của mẫu thân là vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, hiện tại nàng chỉ cần cố gắng tu luyện, hảo hảo đi theo bên người Tịch Nhiêu, sau này mới có cơ hội báo đáp lại ân tình của tỷ ấy.

“Đều đã gọi là tỷ tỷ rồi, còn nói cảm ơn nhiều như vậy làm cái gì.” Tịch Nhiêu mỉm cười, vuốt vuốt tóc của nàng.

Mặc dù bị mạng che cản trở, nhìn xuyên thấu qua ánh mắt của nàng, Mục Lăng Ngư cũng có thể thấy được nụ cười ôn nhu.

“Hôm nay cô nương ở lại đây nghỉ ngơi một hôm đi, ngày mai lại đi học viện báo danh?” Mục Ti Cẩn mở miệng hỏi.

Vô Oán an bài nơi này, là một trạch viện cực kỳ bí mật, không có trang trí quá hoa lệ, chỉ là đơn giản trồng một số hoa cỏ, nhưng lại hết sức đại khí, chí ít có mười mấy sương phòng tốt nhất ở giữa, đủ cho bọn họ ở lại.

“Được.” Tịch Nhiêu không do dự liền đồng ý ngay.

Ngày mai mới đi báo danh, ở lại đây thêm một đêm để Tiểu Ngư và mẫu thân của nàng ấy tâm sự nhiều với nhau một chút cũng tốt, dù sao việc tiến vào nội viện sự tình đã chắc như đinh đóng cột, nàng cũng không nóng nảy.

Phòng Tịch Diệu sát vách phòng của Tịch Nhiêu, lúc đầu đó là gian phòng của Tương Yêu Tước, nhưng Tương Yêu Tước lại mạnh mẽ chen vào phòng của Tịch Nhiêu, mỹ danh nói là tu luyện.

Tịch Nhiêu bị lý do này dọa cho sửng sốt một hồi, vậy mà không có cự tuyệt, Mục Ti Cẩn nhìn hai người nhiều hơn mấy phần ý cười.

Hai người kia, nhìn qua thật là xứng đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play