Phó Tư lái chiếc xe mà Giang Vô Ngôn dùng vào ngày hôm qua. Có lẽ là do tâm tình phiền muộn, lại không muốn trở về đối mặt, cậu liều mạng đi đến một con đường cao tốc bao quanh núi, chân ga giẫm đến tối đa, không muốn sống mà phòng về phía trước.

Cũng may trên đường cao tốc không có xe khác. Phó Tư nghĩ, nếu như cậu không cẩn thận xảy ra chuyện ở đây, chắc cũng sẽ không có ai đến cứu cậu.

Nếu như mình chết ở chỗ này, liệu tiên sinh có cảm thấy khổ sở hay không? Ngài ấy nuôi mình hai năm, liệu sau đó tiên sinh có còn nhớ đến mình không? Nếu như có, vậy thì thật là một chuyện tốt.

Phó Tư không nỡ để Giang tiên sinh khổ sở vì cậu, nhưng cũng không muốn rời đi tiên sinh. Tâm tính phiền muộn, tốc độ xe của cậu lúc thì nhanh lúc thì chậm, phương hướng cũng lộ ra vài do dự không quyết định dáng vẻ.

Ngay khi cậu còn đang do dự, một chiếc xe thể thao nhìn quen mắt đột nhiên xuất hiện ở kính chiếu hậu, bất ngờ áp sát xe cậu. Chỉ trong chốc lát, hai xe đã sánh vai cùng nhau. Phó Tư quay đầu, cửa của chiếc xe thể thao đã hạ xuống, ánh mắt Giang Vô Ngôn sắc bén, “Dừng lại.”

“Tiên sinh...” Phó Tư định dừng lại, cậu chưa bao giờ vi phạm chỉ lệnh của tiên sinh, nhưng trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ, nếu như cậu chết ở trước mặt Giang tiên sinh, tiên sinh nhất định có thể nhớ kỹ mình.

Thân thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, chờ đến khi Phó Tư ý thức lại, đầu xe truyền đến va chạm kịch liệt, thân xe của Giang Vô Ngôn đã bị kẹp giữa vách núi với đầu xe của cậu, phần xe bị va đã bị chèn xẹp.

Phó Tư không dám tin tưởng, cậu vội vàng xuống xe kéo Giang tiên sinh từ trong buồng lái biến hình. May mà anh chỉ mất đi ý thức, không bị thương.

Phó Tư ôm người rời xa hiện trường tai nạn, ở ven đường tìm khu an toàn dừng lại, chờ anh tỉnh lại.

Hiện tại đã trở lại bên Giang tiên sinh, cậu lại không muốn đi chết nữa.

Giang Vô Ngôn hôn mê nửa giờ mới dần dần tỉnh lại. Khi anh mở mắt ra là thấy Phó Tư đang nhìn chăm chú mặt của minh. Anh giơ tay đanh lên khuôn mặt đó, không dùng khí lực gì, giọng điệu lại hơi tức giận nói, “Đúng là tiền đồ rộng mở.”

Phó Tư cúi đầu nhận sai, “Tiên sinh, xin lỗi.”

Giang Vô Ngôn cười lạnh, dưới sự giúp đỡ của cậu mà dần dần ngồi dậy, lời nói ra không chút lưu tình, “Ngày mai đi Italy cho ta.”

Phó Tư không phản bác mà là dùng trầm mặc để kháng nghị.

Giang Vô Ngôn rõ ràng trong lòng, “Cậu không muốn?”

“Con sẽ không đi.” Phó Tư quật cường mím môi, trong lòng quyết tâm không thể lay động.

Giang Vô Ngôn không dây dưa thêm đề tài này nữa, ở ven đường chờ xe, định về nhà trước lại nói.

Phó Tư cũng chờ cùng anh. Có điều, trên con đường cao tốc bao quanh núi này thực sự rất ít xe qua lại, hai người chờ hơn nửa tiếng mới chờ được một chiếc xe van cũ kỹ, do Giang Vô Ngôn đứng ra ngăn lại.

Tài xế là một nam thanh niên có tướng mạo ôn hòa, niềm nở để hai người lên xe. Vì anh còn đang giận nên Giang Vô Ngôn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, để Phó Tư một mình ở phía sau.

Lộ trình không ngắn, tài xế thấy bầu không khí giữa hai người không đúng, bèn cẩn thận bắt chuyện, “Hai vị là người địa phương ở kinh thành à? Là an hem sao?”

Đúng lúc Giang Vô Ngôn muốn dời đi chú ý, “Là người địa phương, không phải anh em.”

Tài xế, “Vậy thì là bạn bè đúng không, cãi nhau sao?”

Giang Vô Ngôn, “Cậu ấy không nghe lời.”

Tài xế, “Vậy cũng không thể ồn ào ở trên đường cao tốc chứ, nguy hiểm lắm. Tôi còn vừa nhìn thấy hai chiếc xe thể thao đụng vào nhau, doạ chết tôi rồi, lúc đi qua đó chỉ sợ nó nổ tung.”

Giang Vô Ngôn, “Đường bộ dễ xảy ra chuyện, chú ý một chút.”

Tài xế nói, “Đúng đó, ” Cậu ta quay đầu lại nhìn qua Phó Tư, rồi nói với Giang Vô Ngôn, “Ngài đừng nói dối nữa, cách ở chung của hai người giống với của anh em chứng tôi lắm, hai người nhìn giống anh em lắm.”

Giang Vô Ngôn liếc cậu ta một cái, “Tốt lắm sao?.”

“Là rất tốt, ” tài xế sững sờ, vừa cười, “Rất tốt.”

Sau đó bọn họ cũng không trò chuyện nữa, Phó Tư cũng ở ghế sau trầm mặc không nói, bầu không khí yên tĩnh kéo dài đến khi ra khỏi cao tốc. Tài xế cũng không đi đến địa điểm mà Giang Vô Ngôn báo mà là giữa đường chuyển hướng sang một con ngõ nhỏ.

“Tôi biết đường tắt.” Cậu ta cười giải thích.

Qua kính chiếu hậu, Giang Vô Ngôn và Phó Tư nhìn nhau, không nói gì.

Không lâu sau, tài xế đã đi đến cuối đường. Ngoài ý muốn lại ở trong dự liệu, là một nhà kho cũ nát đã bị bỏ hoang hai năm trước. Cậu ta tắt máy, từ phía sau lưng rút ra một khẩu súng màu đen nhắm ngay Giang Vô Ngôn, “Giang tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi. Mời ngài giúp tôi một việc, trói người bạn của ngài lại, nếu không thì sẽ khá là phiền phức đấy.”

Giang Vô Ngôn rút tay đang đặt lên vô lăng về, tài xế lấy ra một đoạn dây thừng trong tủ kép đưa cho Giang Vô Ngôn, xác nhận anh đã trôi chặt Phó Tư, sau đó tự lấy thêm một đoạn dây khác, một tay trói chặt hai tay Giang Vô Ngôn lại.

Trói rất chắc xong xuôi, tài xế ôn hòa lễ phép nói, “Giang tiên sinh, tôi cũng không phải người mạnh mẽ gì, hiện tại mời ngài đến bên này, xuống xe với tôi nhé.” Cậu ta kéo cổ tay Giang Vô Ngôn, bảo đảm đối phương sẽ không giãy dụa, mới mở cửa xe kéo anh xuống, lại mở khóa Phó Tư đang ngồi phía sau cũng xuống xe.

Có Giang Vô Ngôn ở, cậu ta cũng không lo lắng người trẻ tuổi này sẽ làm ra phản kháng dư thừa.

Hai người nhanh chóng bị kèm hai bên tiến vào nhà kho. Nơi này không có người đến từ lâu, mọi nơi đều phủ bụi xám dầy đặc. Tài xế kéo Giang Vô Ngôn vào chỉnh giữa, hỏi, “Giang tiên sinh, ngài còn nhớ đây là chỗ nào sao?”

“Hai năm trước, ngài ở chỗ này giết chết anh trai của tôi” không chờ Giang Vô Ngôn trả lời, cậu ta lại mở miệng, “Ngài còn nhớ anh trai của tôi không? Anh ấy tên là Tương Đào, vì là ngài bán mạng nửa đời, quay đầu lại chết ở trên tay của ngài, có buồn cười không?”

Giang Vô Ngôn nhìn kỹ cậu ta, “Cậu...”

“Tôi là em trau của anh ấy, ngai còn nhớ tôi không?” Tài xế tự giới thiệu mình, “Bảy năm trước, tôi tránh được tràng tàn sát kia, vốn định an ổn sống hết đời, kết quả ngài lại giết anh trai của tôi, đánh vỡ cuộc sống an ổn của tôi. Tôi đi chỉnh dung, bỏ biết bao nhiêu công sức về tới đây, Giang Vô Ngôn, đều tại mày hết.”

“Tưởng Cần.” Giang Vô Ngôn gọi ra tên của hắn, “Tại sao trở về?”

“Trở về báo thù cho anh trai tôi, ” Tưởng Cần hướng nòng súng đến đầu Giang Vô Ngôn, “Ba năm qua, tôi ngày nhớ đêm mong, mỗi giờ mỗi khắc đều kỳ vọng ngày đó đến. Giang Vô Ngôn, anh chờ tôi thật khổ đó nhỉ.”

Giang Vô Ngôn động khóe miệng, cố gắng tổ chức ngôn ngữ. Nhưng anh chưa kịp mở miệng, Phó Tư đã nghe rõ ràng đầu đuôi câu chuyện bắt đầu kích động, “Anh trai của cậu bị tôi giết, không liên quan đến Giang tiên sinh!”

Giang Vô Ngôn, “Câm miệng!”

Phó Tư kiên trì, “Là tôi đã ra tay! Tôi một súng đánh nổ đầu anh ta, do anh ta suýt chút nữa hại chết Giang tiên sinh, là anh ta đáng đời!” Cậu thở hổn hển, “Cậu muốn động thủ thì hướng đến tôi, giết tôi đi!”

Tưởng Cần chuyển động cánh tay, Giang Vô Ngôn lập tức nhấc chân đá, đạp Phó Tư ngã xuống đất. Một tiếng súng vang lên, viên đạn đã bay ra phía sau.

Tưởng Cần cười lạnh, “Đừng nóng vội, các người không ai sẽ chạy thoát.”

Cậu ta lại nắm súng nhắm ngay Giang Vô Ngôn, sắc mặt phi thường phong phú, cuối cùng hóa thành không cam lòng và phẫn nộ, “Giang Vô Ngôn, mày thực sự là bản lĩnh quá lớn, lão Bang chủ nghe lời mày, anh trai tao cũng tuân theo mày, hiện tại sắp chết rồi mà con trai mày cũng vậy, chỉ nhìn thấy mầy, vì mày mà có thể hi sinh tất cả. Mày có thể nói cho tao, vì sao lại như vậy?”

Nòng súng chậm rãi áp sát, sự lạnh lẽo từ khẩu súng truyền đến lồng ngực rồi dần dần di chuyển lên yết hầu, cuối cùng chậm rãi giơ lên cằm Giang Vô Ngôn, “Nhìn khuôn mặt này đung không tệ, chẳng nhẽ là dùng chiêu số thấp hèn?” Tưởng Cần để sát vào cổ anh, lè lưỡi liếm yết hầu của anh, “Không biết nếm thử sẽ là mùi vị gì nhỉ...”

Phó Tư vừa lấy lại sức, nhìn thấy tình cảnh này, cậu theo phản xạ chen chân vào muốn đá văng Tưởng Cần ra, “Đừng đụng vào Giang tiên sinh!”

Một đá này phi thường dùng sức, hàm dưới Tưởng Cần suýt chút nữa bị cậu đá rụng. Nhân lúc cậu ta đang choáng váng, Giang Vô Ngôn cũng xuất chân, đá văng cậu ta ra.

Thế cục gần như đã định, Phó Tư dùng hàm răng cắn mở sợi dây thừng trên tay của mình, tiếp theo mở dây trói cho Giang Vô Ngôn. Hai người đạt được tự do, Phó Tư đá mấy cái lên mặt Tưởng Cần cho hả giận, hỏi Giang Vô Ngôn, “Tiên sinh, bây giờ nên làm gì?”

“Gọi người đến đến đây đi, ” Giang Vô Ngôn nói, “Điện thoại của ta ở trên xe của cậu ta, gọi người qua để giải quyết.”

Phó Tư gật đầu, nghe lời đi khám xét chìa khóa xe trên người Tưởng Cần. Giang Vô Ngôn bỗng thấy cái tay dấu phía sau của cậu ta, quát to một tiếng, “Quay lại”, rồi lôi kéo cậu chạy ra ngoài nhà kho.

Mặt sau có tiếng súng liên tục vang lên, Phó Tư bị Giang Vô Ngôn đẩy đi một đường, chạy trốn trong rừng cây nhỏ ngoài nhà kho, không biết chạy bao lâu, rốt cục dừng lại.

Bóng cây rậm rạp đắp thành một mảnh trời, Phó Tư thở hổn hển, trong bóng tối tìm kiếm Giang Vô Ngôn. Cậu lau mồ hôi trên cằm, tìm thấy một bàn tay ấm áp.

Nhịp tim đập bình ổn xuống, cậu đến bên cạnh Giang Vô Ngôn, nói, “Tiên sinh, chúng ta trốn ở đây một lúc, lát nữa hẵng đi.”

Giang Vô Ngôn ừ một tiếng.

Phó Tư nói, “Đã rất xa rồi, nơi này còn tối như thế, cậu ta không sẽ phát hiện ra chúng ta.” Cậu quan sát bốn phía, phát hiện nơi này vừa tối vừa chật, khá giống một căn cứ bí mật.

Khi còn bé chỉ có căn cứ bí mật của riêng mình, hiện tại là cậu cùng Giang tiên sinh. Phó Tư nói, “Tiên sinh, chúng ta lại chờ một lúc nữa, chờ trời tối lại đi.”

Giang Vô Ngôn không trả lời cậu, Phó Tư còn nói, “Tiên sinh, ngày hôm nay chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là lỗi của con, liệu có thể đừng bắt con đi Italy, để con lưu lại chuộc tội, lưu lại chăm sóc ngài. Lần sau con cũng không dám nữa, thật sự, con nhất định sẽ cố gắng nghe lời.”

Giang Vô Ngôn, “Thôi được rồi.”

“Thật sự?” Phó Tư cao hứng, “Vậy con còn có thể ở cùng ngài nữa không? Ngài sẽ không ghét bỏ con sao?”

Giang Vô Ngôn, “...”

Kinh hỉ đến quá đột nhiên, thấy tiên sinh không bắt mình nữa, trong lòng Phó Tư thả lỏng, lập tức muốn thực hiện hứa hẹn chăm sóc người ta, “Chạy lâu như vậy, tiên sinh cũng nên mệt rồi. Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, con xoa bóp cho ngài, chúng ta cùng nhau nói chuyện nhé.”

Trong trường hợp này mà còn muốn xoa bóp, Giang Vô Ngôn kéo khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười.

Phó Tư tới gần định đỡ anh ngồi xuống, lại đột nhiên bị chất lỏng ấm áp trên lưng anh làm cho khiếp sợ. Cậu không dám tin đưa chất lỏng lên chóp mũi ngửi một cái, mắt đầy sợ hãi nhìn Giang Vô Ngôn, “Đây là cái gì....”

Giang Vô Ngôn cũng nhịn không được nữa, hai chân vô lực đổ về phía trước, áp lên Phó Tư không kịp chuẩn bị.

“Tiên sinh, ngài bị thương, chúng ta hiện tại đi tìm thầy thuốc, phải cầm máu, chúng ta phải cầm máu...” Phó Tư ôm lấy anh, đưa tay raccó thể chạm tới một mảnh ẩm ướt phía sau lưng anh.

“Không kịp, ” Giang Vô Ngôn ngăn cản cậu lại, “Nơi này cách bệnh viện gần nhất trong nội thành cũng phải 40 phút, bây giờ ở bên ngoài không biết có an toàn không, đừng uổng công tốn sức, cứ như vậy đi, ta có chuyện muốn nói với con.”

“Nhưng mà, nhưng mà...” hai cánh tay Phó Tư run rẩy, không dám nghĩ đến điều sắp xảy ra.

“Không phải con nói sẽ nghe lời ta sao? Đây chính là điều mà ta hy vọng con có thể nghe nhất, con đừng không tình nguyện như vậy chứ.” Đau đớn truyền đến từ tim phổi hầu như cướp đi toàn bộ ý thức của Giang Vô Ngôn. Anh căng thẳng bắp thịt, muốn nhân lúc còn ý thức mà nói thêm hai câu.

“Sau này, Hoa Diệu phải giao cho con quản lý rồi. Ta biết con có thể làm rất tốt, những năm này ta đều nhìn ở trong mắt, có ta hay không kỳ thực không có khác biệt lớn với con, không ảnh hưởng đến năng lực của con, con có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.”

“Không giống nhau, không giống nhau mà.” Phó Tư nức nở, “Nếu như không có ngài, con sẽ sống không nổi.”

“Đừng nói lời ngốc nghếch, trưởng thành rồi, trên thế giới này sẽ không có ai rời đi ai mà sống không nổi.” Giang Vô Ngôn cười khổ một tiếng, sức lực của anh dần dần đánh mất, dòng máu trong thân thể cũng nhanh  trôi đi. Mắt thấy thời gian không còn nhiều, anh đột nhiên nhấc lên hai năm trước, “Trước khi đi, mẹ con có nói với ta một câu, muốn ta truyền đạt cho con, nhiều năm như vậy, vẫn cứ quên mất.”

“Kỳ thực điều bà ấy muốn nói, cũng là điều ta luôn muốn nói với con” tầm mắt dần dần mơ hồ, Giang Vô Ngôn cuối cùng nhấc tay lên, sờ sờ đầu con trai minh:

“Phó Tư, con là niềm kiêu ngạo của ta.”

Anh đặt cằm lên hõm vai của thanh niên, như là rất nhiều tháng ngày trước đây, anh cũng từng làm vậy với đối phương. Thật sự không có khí lực, ý thức từ từ biến mất, Giang Vô Ngôn nhắm mắt lại, không còn nghe thấy tiếng Phó Tư khàn cả giọng khóc rống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play