Nhờ những lời buổi sáng của thầy Giang mà cả ngày hôm nay Hứa Ngạn rất vui vẻ, ngồi trên lớp mà miệng vẫn kéo lên đến tận mang tai, chỉ mong chờ đến giờ tan học. Có bạn học thắc mắc nhưng cậu không nói, kể cả bị các thầy cô trên lớp phê bình là chuyên tâm cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng tốt đẹp của cậu.
Cứ như vậy qua được một ngày tràn đầy phấn khởi, nhưng đến giờ tan học thì cậu lại hơi chùn bước.
Đặc biệt là sau khi các bạn trong phòng học đã về hết mà thầy Giang vẫn không đến sau, sự tự ti trong lòng lại quấy phá, khiến cậu không kiềm chế được bắt đầu suy nghĩ lung tung:
Hay là thầy Giang hối hận rồi.
Hay là tại tối qua cậu khóc làm ướt gối đầu, bữa sáng nay không hợp khẩu vị của thầy, những lời sáng nay chỉ là để chọc ghẹo mình chăng, hoặc là mặc dù lúc ấy thầy nói thật, nhưng bây giờ lại hối hận không muốn nữa.
Đầu óc rối beng về những suy nghĩ linh tinh, Hứa Ngạn nhìn hoàng hôn, bắt đầu tủi thân thu dọn đồ đạc, ủ rũ như một chú cún bị bỏ rơi mà bước ra khỏi phòng học. Cậu nặng nề lê từng bước ra cổng trường, thậm chí còn đang nghĩ liệu có phải do cậu tối qua ăn quá nhiều nên mới bị Giang Vô Ngôn ghét bỏ không.
Càng nghĩ càng thương tâm, phê bình bản thân từ đầu đến chân một lần, trong suốt mười mấy năm qua, Hứa Ngạn chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng bản thân có nhiều khuyết điểm đến vậy.
Nghĩ quá bi quan lại khiến cậu muốn khóc. Cậu dừng tại chỗ nhịn khóc hai giây, sau đó nghe thấy tiếng Giang Vô Ngôn gọi vọng lại.
Hứa Ngạn đâu còn mặt mũi đối mặt với thầy Giang nữa, bèn nhanh chân chạy về phía trước. Giang Vô Ngôn đuổi theo sau cậu, vừa đuổi vừa thắc mắc “Em chạy cái gì, về nhà thôi chứ?”
Vừa nghe thấy anh nói về nhà, Hứa Ngạn mới dừng lại, cậu xoa xoa mặt, viền mắt vẫn hơi đỏ. Quay đầu lại nhìn Giang Vô Ngôn, thấy trên tay anh ôm túi lớn, giống như là đồng phục học sinh.
Một ông chú già nào so được với thể lực của cậu nhóc trai tráng, mãi đến tận khi cậu dừng lại chờ thì Giang Vô Ngôn mới thở hồng hộc tiến lại gần, nhét cái túi trong tay vào ngực cậu, “Thầy xin lỗi vì đến muộn, đồng phục học sinh mùa đông lần trước xin cho em đúng lúc được phát đến nến thầy hơi mất thời gian đi lấy về.”
Hứa Ngạn nhìn đồng phục học sinh mới tinh trong ngực, còn đang sững sờ, lại nghe Giang Vô Ngôn nói, “Buổi tối mời em ăn cơm bồi tội nhé.”
Cậu vội vã từ chối, đang nhếch miệng muốn cười, nhưng vừa hé miệng thì nước mụi lại chảy ra, đáng yêu khiến người giận sôi.
Vẫn ngồi trên chiếc Scooter kia để về nhà, lần này Hứa Ngạn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo thầy, không làm động tác quá đáng nào.
Tâm tình của cậu tốt hơn rồi, hiếm khi thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Đi qua cổng trường học hay qua chiếc lều tránh mưa cũng phải dõi mắt nhìn sang, thấy cái gì mới lạ nhất định phải nói với thầy Giang.
Giang Vô Ngôn không đi nhanh lắm, đang nghĩ nên dẫn cậu đi chỗ nào ăn cơm thì bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng sủa yếu ớt, quay đầu nhìn lại, lùm cây ven đường đang hơi lay động.
Anh dừng xe lại, nói Hứa Ngạn, hai người lặng lẽ đẩy lùm cay ra xem thử, thì ra là một con chó cái mới sinh đang nằm trong lùm cỏ, bên người còn có ba chú cún chỉ nhỏ bằng một nửa lòng bàn tay, chỉ còn một con thân thể hơi nhấp nhô.
Hứa Ngạn muốn sờ con chó cái kia, để sát vào mới phát hiện thân phận của nó, chính là con Golden cùng trốn mưa với cậu hôm nọ, nhưng lông nó bây giờ bẩn thỉu hơn, tròng mắt cũng không còn sáng nữa, hiển nhiên không còn sống nổi bao lâu.
Thiếu niên không đành lòng sờ nó, con chó cái suy yếu sủa một tiếng, không né tránh, dùng khí lực cuối cùng ngậm con cún duy nhất còn thở tha đến trước mặt cậu, liếm liếm lòng bàn tay của cậu, cuối cùng không cam lòng nhắm mắt lại.
Hứa Ngạn xoa đầu của nó, lại dùng bàn tay của mình bảo vệ con cún mới sinh. Cậu hiểu rằng nếu không có ai chăm sóc, con cún này sẽ không sống được lâu, nhưng tình huống bây giờ của cậu không cho mình nuôi thêm một con cún nữa.
Giang Vô Ngôn ngồi xổm ở bên cạnh cậu, nhìn cậu rồi đột nhiên đứng lên nói, “Đi thôi.”
Giang Vô Ngôn thắc mắc, “Em không muốn nuôi à?”
Hứa Ngạn lắc đầu, nhẫn tâm nghiêng đầu đi. khi còn bé cậu đã mang cún về nhà, nhưng trong một lần say rượu, bố đã đánh chửi con cún kia, rồi đuổi ra khỏi nhà. Sau này cũng không thấy nó về nữa.
Từ nhỏ đã là như vậy, những thứ mà cậu muốn hay yêu thích đều không bao giờ được như ý, ngoại trừ gặp gỡ được thầy Giang. Chỉ có thầy đồng ý thu nhận và giúp đỡ cậu, nhưng chính bởi vì như vậy nên cậu mới càng phải cố gắng quý trọng, cẩn thận không dám gây phiền phức.
Hứa Ngạn ngoài miệng nói không cần, nhưng khát vọng trong mắt lại không lừa gạt được ai. Giang Vô Ngôn nhìn ra khát vọng của cậu, bèn dùng áo khoác bọc chú cún lại, ôm vào trong lòng vỗ, rồi nói với cậu, ” Trùng hợp thật đấy, đúng lúc thầy muốn nuôi chú cún này, nếu em không nuôi thì để thầy nuôi nhé.”
Anh sải bước xe, nói với Hứa Ngạn, “Đi nào, chúng ta đến bệnh viện thú cưng một chuyến. Hôm nay em ráng chịu oan ức một lần nhé, hôm nay không thể mời em ăn cơm rồi.”
Niềm vui đến quá nhanh, mắt bạn học Hứa bừng sáng, vội vàng đuổi theo.
Bệnh viện thú cưng gần nhất ở tiểu khu lân cận cách đây mấy cây số, hai người đi thẳng một mạch đến nơi.
Cô y tá ôn nhu tiếp đón bọn họ, kiểm tra một mạch, kết quả cũng may không tệ lắm, không có bệnh gì lớn, chỉ là khá là yếu, đề nghị lưu lại viện để trông coi.
Giang Vô Ngôn không có vấn đề gì, anh gạt Hứa Ngạn thanh toán tiền thuốc thang, bàn giao hai câu, để lại phương thức liên lạc rồi đi về.
Về đến nhà thì trời đã tối om, Hứa Ngạn ngồi ở ghế sau, nhắc tới chú cún và mẹ nó, Giang Vô Ngôn hỏi cậu, “Em nhớ mẹ à?”
Cậu lắc đầu, “Em chưa từng thấy mẹ em trông thế nào, muốn nhớ cũng không nhớ ra được.”
Giang Vô Ngôn, “Em có thể tưởng tượng mà, những người mẹ tốt nhất thiện hạ cũng gần gần giống nhau, nếu như chưa từng tiếp xúc thì hãy nghĩ ra một người ôn nhu và yêu thương em.”
Hứa Ngạn thuận theo gật đầu, “Vậy để em ngẫm lại.”
Cậu nghĩ, nếu như có mẹ, nhất định phải là một người vừa đẹp vừa dịu dàng, sẽ đối xử tốt với cậu, biết nấu cơm ngon, còn cực kỳ có mị lực nữa, như vậy bố sẽ không ngày nào cũng say rượu mà chán nản suốt mười chín năm.
Nghĩ như thế, tập hợp tất cả những điều này lại, cậu đột nhiên nghĩ, chẳng phải là thầy Giang phù hợp tất cả sao.
ý niệm này quá hoang đường, bị cậu vội vã đẩy ra, muốn tìm cái gì đó khác để dời đi chú ý.
Đúng lúc Giang Vô Ngôn hỏi cậu có ý kiến gì với tên của chú cún không, não cậu nóng lên, thuận miệng nói, “Gọi là Tiểu Hoa đi.”
“Tiểu Hoa?” mặt thầy Giang trở nên hơi lạ, “Em thật sự muốn gọi như thế?”
Hứa Ngạn gật đầu, cảm thấy hai chữ này nghe khá hay, còn có loại cảm giác quen thuộc nữa, kiên trì nói “Tiểu Hoa hay Hoa Hoa cũng được, thầy muốn đặt nó tên gì?”
Giang Vô Ngôn quay đầu, thấy cậu không phát hiện ra điều gì, mới quay đầu trở lại nói, “Gọi Thạch Đầu thế nào?”
Thầy giáo đã nói thế, Hứa Ngạn đương nhiên không có ý kiến gì, “Vậy thì nghe thầy gọi Thạch Đầu đi.”
Ai biết Giang Vô Ngôn lại lâm thời thay đổi, “thật ra gọi Tiểu Hoa cũng không tệ, rất thanh tú, như vầy đi, đại danh gọi Thạch Đầu, nhũ danh gọi Tiểu Hoa, thế nào?”
Hứa Ngạn gật đầu tán thành, “Thầy quyết định là được ạ, em nghe thầy.”
Giang Vô Ngôn lén nở nụ cười. Không biết nhớ tới cái gì, dặn cậu ôm chặt mình, tăng tốc về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT