Chương 631: Giúp Trương Thành Quân theo đuổi con gái

Bốn thượng tộc lớn rốt cuộc thực lực mạnh đến cỡ nào, không ai rõ, bọn họ chỉ nghe thấy bảo những nhà buôn đứng cuối bảng xếp hạng, bên trong tổ địa đều đủ để trở thành tài lực của nước đối địch, cũng khiến cho Diệp Phùng khiếp sợ, đấy mới chỉ vẻn vẹn có một nhà buôn mà thôi, nếu bốn thượng tộc liên kết lại thì thế lực còn mạnh đến mức nào, không một ai tưởng tượng nổi!

Hàn Đạt len lét nhìn thoáng qua những người khác, nhất là sau khi nhìn đến Dương Linh Mai, ông ta dừng lại một chút, sau đó giống như không có ý thức bình thường mà ngồi ở đó, không nhúc nhích cũng không hề mở miệng nói chuyện, ý như một tảng băng. “Đế sư Diệp có ý gì?” “Thà bị động phòng ngự còn hơn chủ động ra tay

Hàn Đạt sửng sốt, nhìn chằm chằm Diệp Phùng, mặt anh không chút biểu cảm, uống một ngụm trà trước mặt rồi tiếp tục nói: “Nếu đã muốn thì nhất định không thể chỉ lo bản thân thân mình, vậy tại sao chúng ta không giành thế chủ động?”

Hàn Đạt và vài vị trưởng lão liếc nhau, sau đó ông ta nhàn nhạt lên tiếng: “Đế sư Diệp, anh nằm trong tay bao phần chắc chắn?”

Không thể trách Hàn Đạt cẩn thận, dù nói thế nào chăng nữa, nếu thật sự cùng một thuyền với Diệp Phùng nghĩa là bọn họ đang đối đầu với bốn thượng tộc lớn, đến lúc đó nếu như thất bại thì nhà họ Hàn coi như tiêu đời, sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, đến cơ hội trở mình cũng không có! “Tám phần!”

Tám phần

Cũng không ít, cơ mà đối với nhà họ Hàn mà nói cũng khá mạo hiểm, dù sao cũng là đem vận mệnh của nhà họ Hàn ra đánh cược “Ngoại trừ tôi và anh ra, không biết anh còn có cứu viện nào khác?”

Diệp Phùng chỉ mỉm cười, lần này anh không nói to ra ngoài mà ghé sát vào tai ông ta thì thầm gì đó, đột nhiên đồng tử của Hàn Đạt mở to hết cỡ: “Thật sao?” “Bổn để sư đã bao giờ nói dối?”

Ánh mắt Hàn Đạt ảnh lên tia quyết tâm, ông ta nâng chén rượu lên, nói: “Để sư Diệp, hợp tác vui vẻ!

Chè chén say sưa, chủ khách ai nấy đều vui hết mình, sau khi tàn cuộc, người nhà họ Hàn chạy về xem bệnh tình của ông cụ, còn Diệp Phùng và Bắc Minh Thư cũng về đến nơi nghỉ dưỡng. “Anh thật sự muốn hợp tác với Hàn Đạt?”

Diệp Phùng gật đầu: “Thế giới dù có loạn hay hưng thì y học vẫn là thứ không thể thiếu, hơn nữa, đối đầu trên chiến trường, độc tính sát thương có thể sẽ rất kinh khủng, có thêm quan hệ với Trương Thành Quân và nhà họ Hàn là đồng minh, sẽ ổn thoả hơn cả!” “Nhưng mà anh không nên nói những lời này trước mặt Dương Linh Mai!” “Tôi cố ý nói cho cô ta nghe!” “Cái gì?” Bắc Minh Thư hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ anh không sợ nhà họ Dương sẽ bất mãn với các anh sao?” “Bọn họ chả có tư cách gì mà đòi bất mãn với tôi, đều là cáo già cả, tôi hiểu rõ tình hình hiện tại, cho đến khi tôi mang lại lợi ích cho nhà họ Dương, bọn họ sẽ không dám làm gì tôi!” “Bọn họ muốn lợi dụng bổn đệ sư để chiến đấu giành cơ hội tốt cho họ, tại sao bổn đệ sư lại không lợi dụng biến họ thành con tốt thế thân cho chúng ta, thời buổi tranh đấu loạn lạc, anh hùng hay trí thức cũng đều phải lập mưu tính toán, xông pha trận mạc bình định thiên hạ!” “Đúng rồi, Nho Nhỏ đâu?” “Để trưởng lão nhà họ Hàn đưa đi rồi, xem xem bọn họ có thể chữa trị bệnh tình cho nó không?”

Bắc Minh Vân lo lắng nói: “Không sao chứ, ngộ nhỡ bệnh của Nho Nhỏ phát ra… “Yên tâm, nhà họ Hàn tuy là một gia tộc về y thuật cơ mà cũng đâu phải yếu đuối đến mức trói gà không chặt, có khi bác sĩ giết người còn tàn nhẫn hơn cả sát thủ” “Được rồi, à mà, cô Bắc Thư có thể đi tìm Dương Linh Mai đến đây chút được không?”

Diệp Phùng nghĩ nghĩ, muốn giúp Trương Thành Quân cua gái không thể dựa vào bản thân mình được rồi, nếu phải tìm một người nào đó giúp, không nghi ngờ gì nữa, Bắc Minh Thư chính là người phù hợp nhất “Anh tìm cô ta làm cái gì?”

Bắc Minh Thư nghi hoặc hỏi dò

Diệp Phùng cười một cái rồi nói cho Bắc Minh Thư biết ý đồ của Trương Thành Quân. “Hả? Trương Thành Quân thích Dương Linh Mai?”

Ngay cả cô nghe tin này cũng hết sức kinh ngạc, con cháu nhà họ Hàn với con gái nhà họ Dương, một người hành y chữa bệnh, một người cai quản tử thi mà nói, đúng là trở trêu, đây chính là oan gia đó? “Hầy, nào ai nói trước được duyên phận trên đời, cơ mà dù sao, nếu Trương Thành Quân đã có lời thì cũng phải giúp đỡ một chút rồi!” “Nếu đã là chuyện của Trương Thành Quân, vậy chắc chắn là phải giúp rồi!” “Anh đi nghỉ ngơi chút đi, tôi đi xem thế nào.

Nói xong, Bắc Minh Thư khoát tay áo, sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi rời phòng đi sang phòng của Dương Linh Mai.

Cộc cộc cộc!

Ba tiếng gõ cửa vang lên. “Ai?”

Thanh âm lãnh đạm, tựa hồ không muốn giao thiệp với người ngoài cửa. “Cô Dương, là tôi đây, bây giờ cô có rảnh không?”

Bắc Minh Thư cổ nói vào trong với một giọng điệu hoà nhã nhất có thể, cơ mà đợi hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại, đang lúc thất vọng muốn bỏ đi thì đột nhiên cạch một cái, cửa phòng mở ra, Minh Thư lập tức tươi cười, nói: “Cô Dương, hoá ra là cô vẫn thức, tôi lại cứ tưởng cô đang ngủ?”

Dương Linh Mai nhìn cô một cái, mặt lạnh tanh, sau đó xoay người đi vào trong.

Bắc Minh Thư cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng mà vẫn mặt dày bước vào, cô nhìn thấy Dương Linh Mai ngồi cạnh giường đang chăm chú làm gì đó thì tò mò định tiến lại gần hơn, đột nhiên Dương Linh Mai quay ngoắt đầu lại, trên mặt cô ta phát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ khiến tim Minh Thư như muốn rớt ra ngoài, lùi lại đằng sau hai bước, Dương Linh Mai xoay người lại, hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Đâu có! Đâu có!”

Bắc Minh Thư khoát tay, cười cười: “Cũng chẳng có gì, chỉ là ra khỏi nhà họ Dương đã mấy ngày rồi tôi vẫn chưa nói chuyện cùng cô Dương, chuyện này đã xử lý xong nên muốn tìm cô Dương làm quen một chút ấy mà!”

Nói xong, Bắc Minh Thư chìa tay ra trước: “Tôi tên Bắc Minh Thư, cô Dương có thể gọi tôi là Thư Nhi cũng được.

Nhìn thấy bàn tay phải chìa ra của Bắc Minh Thư, trong lòng Dương Linh Mai sinh ra một cảm giác rát khác, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn phải trà trộn trong đống xác chết, không có bạn bè, đến ngay cả người thân cũng đối xử lạnh nhạt, chưa từng có ai đối xử với cô ta giống Bắc Minh Thư, Dương Linh Mai có thể cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của Minh Thư.

Dương Linh Mai chậm chạp đưa tay ra, thấy thế Bắc Minh Thư liền chủ động tiến lên bắt lấy tay cô ta: “Hì hì, tốt quá rồi, sau này tôi có thể gọi cô là Linh Mai chứ?”

Nhìn thấy nụ cười rạng trên khuôn mặt Minh Thư, Dương Linh Mai bất giác gật gật đầu. “Linh Mai, cô có bạn bè không?”

Bạn bè?

Dương Linh Mai ngần người, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, hai chữ bạn bè dường như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô, ngoại trừ những lúc tập luyện vô cảm cộng với sự thờ ơ của người thân, cô chưa từng trải qua cái gọi là chân tình

Từ nhỏ tới lớn, gắn bỏ lâu nhất với cô chính là những xác chết biết đi bẩm sinh mà cô mang trên người!

Dòng dõi trực hệ nhà họ Dương ngay từ khi sinh ra sẽ có liên hệ với một xác chết biết đi, xác chết biết đi bẩm sinh này giống như một sinh mệnh thứ hai của kí chủ, xác chết còn thì kí chủ còn, xác chết mất đi thì kí chủ cũng mất “Chẳng lẽ từ nhỏ cô đã không có bạn bè?”

Thật khó để Bắc Minh Thư tưởng tượng được làm thế nào một con người có thể trải qua những ngày tháng cô độc không có lấy nổi một người bạn. “Người nhà họ Dương, không cần bạn bè” Dương Linh Mai lạnh lùng nói ra một câu như vậy, nhưng Bắc Minh Thư có thể nhìn ra được cô ta thật sự rất mong có được tình bạn, khát khao tình thân và cả tình yêu.

Làm gì có thiếu nữ nào không mơ mộng, với lại Dương Linh Mai mới đang ở tuổi dậy thì, lúc còn ở nhà họ Dương, Minh Thư từng nghe Dương Thành nói Dương Linh Mai chính là truyền nhân đời sau của nhà họ Dương, am hiểu phồn thịnh thế tục, tại sao cô ta lại trở lên lạnh lùng như vậy?

Bất giác, Bắc Minh Thư cảm thấy thương xót cho cô gái trước mặt mình, thanh xuân tươi đẹp là thế, vậy mà lại bị chôn vùi trong một gia đình vô cảm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play