Chương 608: Tin đồn

Thành phố dưới chân núi Đại Lương còn được gọi là Lạc Thành.

Mà ở ngay trung tâm của Lạc Thành có một cây liễu hòe khổng lồ mọc sừng sững ở đó! Theo lý mà nói, một cái cây cao lớn đến như thế, mà lại là cây liễu hòe nữa, đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở những nơi như trung tâm của thành phố. Thế nhưng cây dương liễu này không chỉ hiện diện, mà còn sinh trưởng rất tốt, thậm chí người ta còn dựng vòng bảo hộ xung quanh cái cây để phòng ngừa có người trèo lên!

Mọi người đi tuần tra dưới gốc cây dương liễu hòe rất lâu. Tới bây giờ mới có một đám người đi nhanh tới.

Người dẫn đầu là thành chủ của Lạc Thành. Dù sao thì đám người Diệp Phùng đang chấp hành nhiệm vụ của quốc gia. Vì vậy, chỉ cần gọi điện thoại nói một tiếng là thành chủ của thành phố sẽ phối hợp một cách vô điều kiện!

Khi được hỏi về cây liễu hòe này, vẻ mặt của thành chủ lập tức có hơi khó coi, sau khi do dự hết lần này đến lần khác, ông ta mới mặc kệ hết tất cả, nhìn đám người Diệp Phùng, mở miệng nói với giọng điệu nghiêm trọng: “Để sư Diệp, đáng lẽ chuyện này là bí mật của Lạc Thành chúng tôi. Nhưng nếu quốc gia cần biết, vậy thì tôi đây sẽ nói cho các vị biết đầu đuôi ngọn ngành!” “Dưới gốc cây liễu hòe này có cất giấu một bí mật rất lớn!

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Diệp Phùng hơi nheo đôi mắt lại, không thể tưởng tượng được là mình đã đoán đúng hết?

Bắc Minh Vân tò mò nhìn thành chủ: “Bí mật gì vậy?” “Chuyện này phải kể từ một tin đồn!” “Người ta đồn rằng lúc Tần Thủy Hoàng lập quốc, quét ngang sáu nước, thống trị thiên hạ, mở ra triều đại phong kiến đầu tiên trong lịch sử nước ta!” “Tần Thủy Hoàng lên ngôi vua đã ban thưởng rất hậu hĩnh cho khai quốc công thần, phong vương lập tướng. Nhưng lúc đó chỉ có một người không được nhận phần thưởng nào, người đó đã bỏ nhà đi tha hương, lúc đi tới biên cảnh thì đã định cư ở đó luôn!” “Nơi đó chính là Lạc Thành ngày nay! Mà Lạc Thành của ngày ấy không giống với Lạc Thành của bây giờ, bao gồm cửa khẩu Gia Linh ở hướng bắc hay Nghi Lâm của quận Tam Thành. Lúc đó nơi đấy rất hoang vu vắng vẻ, không có một bóng người, người đó đi đến nơi này an cư lập nghiệp, sinh sôi nảy nở, dần dần phát triển thành một gia tộc, lấy đây làm nền tảng. Qua nhiều năm phát triển mới hình thành nên thành phố!” “Tuy nhiên, không thể đoán được ý trời. Khoảng năm mươi năm trước, một trận dịch bệnh đã càn quét toàn bộ thành phố này. Cả Lạc Thành chết hơn phân nửa, mà gia tộc đó gánh chịu thương vong nặng nề hơn cả. Cũng từ sự kiện đó, gia tộc đó không gượng dậy nổi, dần dần tạo thành một lời đồn!” “Mà người yêu của tôi, chính là con cháu của gia tộc năm đó!”

Diệp Phùng nhíu nhíu mày, anh không nói gì, bởi vì theo như những lời thành chủ nói thì anh có cảm giác một bí mật kinh thiên động địa đang chậm chầm ló dạng sau tấm màn che… “Hóa ra người công thần năm đó có họ là Công Tôn. Sau khi lập quốc, ông ta đã một mình đi đến vùng đất cằn cỗi này theo lệnh của Tần Thủy Hoàng chỉ để canh giữ một món bảo vật mà Tần Thủy Hoàng đã chôn ở đây!” “Còn chuyện bảo vật này là cái gì thì không một ai biết cả. Mà nơi cất giấu món bảo vật kia chính là dưới gốc cây liễu hòe này!”

Ánh mắt của đám người Diệp Phùng toát ra sự kinh ngạc tột cùng. Nếu nói như vậy, có thể khiến một khai quốc công thần vứt bỏ hết công danh lợi lộc đi trấn thủ ở một nơi xa xôi chỉ vì để canh giữ một bí mật. Hơn nữa, có vẻ bí mật này không phải đơn giản!” “Còn gì nữa không?”

Trương Thành Quân đứng ở một bên hỏi.

Ông thành chủ lắc đầu: “Tất cả những chuyện này đều là do người yêu của tôi nói cho tôi nghe. Nhưng mà những chuyện trên chỉ là tin đồn, cũng chẳng có bằng chứng gì chứng minh!” “Nhưng nếu nhắc đến những lời đồn đoán kia thì khoảng năm mươi năm trước có một chuyện… “Lúc đó, cây liễu hòe này vẫn còn là một cây liễu bình thường. Nhưng vào một ngày của năm mươi năm trước, chỉ trong một đêm nó đã phát triển thành một cây đại thụ chọc trời. Tất cả mọi người đều không quan tâm lắm, dù sao nó cũng chỉ là một cái cây, cho dù có chút kỳ dị nhưng chẳng ai để tâm!” “Tuy nhiên, kể từ ngày đó trở đi, những việc kỳ lạ đã bắt đầu xảy ra ở Lạc Thành!” “Hễ là người trẻ tuổi hay trung niên đều tử vong một cách bất thường. Từ lúc họ chết tới một khoảng thời gian không lâu sau, xác chết sẽ bất ngờ vùng dậy, có khi là trong lễ tang, cũng có người thậm chí thi thể đã bị đặt trong quan tài và đóng kín nắp lại nhưng đứng ở ngoài có thể nghe được những tiếng gầm gừ phát ra từ bên trong quan tài! Mà cái giọng đó không thể là giọng mà một người bình thường có thể phát ra, kể cả là tiếng kêu của thú hoang cũng không có đáng sợ đến thế.”

Trong mắt mọi người thoáng hiện lên sự kinh hãi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe thành chủ nói tiếp! “Mà tình huống này chỉ xảy ra khi có người chết ngoài ý muốn. Người bình thường chết già thì chưa từng thấy xuất hiện tình huống này!” “Vào thời điểm đó, tôi chỉ vừa nhận chức ở Lạc Thành không bao lâu. Người dân trong thành phố vì sự kiện này mà trong lòng ai ai cũng hoảng sợ, cho rằng Lạc Thành đã đắc tội quỷ thần hay thứ gì đó. Chúng tôi cũng nghĩ ra rất nhiều biện pháp, cầu trời khẩn phật cũng có, nhưng nó không giúp ích được gì!” “Nhưng mà chuyện này không thể công khai khắp nơi được. Nếu để người bên ngoài biết ở Lạc Thành có những chuyện quỷ dị như vậy xảy ra, chỉ sợ toàn bộ dân chúng vô tội của Lạc Thành phải gặp tai ương!” “Sau này, có người nghĩ ra một biện pháp. Người đó nói nếu xác chết đã vùng dậy thì không bằng chúng ta đem thi thể đi hỏa táng để nó biến thành tro bụi. Thế thì cho dù xác chết có đứng dậy thì cũng không thể đứng lên nổi “Cách nói này đã bị mọi người phản đối ngay lập tức. Vốn dĩ họ chưa đến tuổi chết, họ mất đột ngột đã là nỗi đau của cả gia đình rồi, nếu còn không thể an táng thi thể của người mất toàn vẹn thì gia đình họ sẽ đau khổ đến dường nào?” “Nhưng mà chẳng bao lâu sau, một gia đình trong thành phố có đứa con trai đang tuổi sức dài vai rộng không may bị rơi xuống nước và tử vong. Người trong nhà dựng linh đường, chuẩn bị sẽ hạ tầng vào ngày hôm sau. Ngay trong đêm đầu tiên, đứa con vốn dĩ đã chết của họ bất ngờ đứng dậy. Toàn bộ người trong gia đình đó, tổng cộng là bảy người, bao gồm luôn cả đứa con chưa đầy một tuổi của anh ta, đều bị xác chết đó giết hết!” “Sau chuyện đó, không còn ai phải đối việc hỏa táng thi thể nữa. Chuyện này cũng trở thành một bí mật công khai của Lạc Thành. Chỉ cần nhà ai mà có người chết đều sẽ hỏa táng, không được giữ xác lại!”

Mọi người nghe xong đều lâm vào trầm tư. Lúc này Trần Vượng mới mở miệng nói: “Để sư Diệp, anh có nghi ngờ chuyện này liên quan đến bảo vật bí mật dưới gốc cây liễu hòe không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play