Chương 380

Gió đêm ảm đạm, toàn bộ thế gia Trọng Thiên, chấn động, ba tiếng nổi trống vang trời, vô số thành viên trong tộc của thế gia Trọng Thiên, tập trung lại, thẳng tắp đi đến cửa hang độc, một mảnh rừng rậm tối tăm phía trước, ánh lên ánh sáng xanh lục sâu thẳm, vô số những thứ quỷ dị bí ẩn vô hình, lượn lờ qua lại, trong không khí, lại càng tăng thêm mấy phần âm u đáng sợ.

Trương Hùng Tầm nhìn Diệp Phùng, cười lạnh: “Dựa theo quy tắc của thế gia Trọng Thiên, ba lễ dập đầu hang độc, bây giờ, quỳ xuống đi!”

Trương Thành Quân đứng bên cạnh anh, sắc mặt ngưng trọng nói: “Trước khi bước vào hang độc, thành tâm dập đầu ba lần, những vật độc đó, nhận được lễ dập đầu của anh, sẽ có khả năng chúng không ra mặt gây khó dễ cho anh, chuyện này xem như là gia tăng cơ hội sống sót cho chính mình!”

“Dập đầu bái lạy những độc vật này?”

Diệp Phùng hỏi lại một câu, đột nhiên bật cười ha a, sau đó từng bước đi vào, gió đem gào thét, vạt áo hất lên, thâm sâu cao lớn, kiêu ngạo nói: “Diệp Phùng tôi trên không quỳ trời, dưới không lạy đất, chỉ là mấy con côn trùng độc, cũng xứng đáng để tôi phải quỳ?”

Một câu này, dường như chọc giận những sinh linh trong bóng đêm, vô số thanh âm xì xào truyền đến, rắn độc ngẩng đầu, bọ cạp vẫy đuôi, hằng hà sa số độc vật, lập tức, bao vây lấy anh!

Trương Hùng Tâm nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong mắt, hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Người trẻ tuổi, tuổi trẻ ngông cuồng cũng không sai, nhưng mà, cũng phải nhìn xem đang ở nơi nào!”

“Những độc vật này đã sớm đã sinh ra trí tuệ, cậu không tôn trọng chúng nó, chúng nó sẽ muốn mạng của cậu!”

Những người trong tộc của thế gia Trọng Thiên đang vây quanh vẻ mặt cũng hiện vẻ châm chọc: “Chậc chậc, bước vào hang độc còn dám ngang ngược như vậy, cậu có bao nhiêu mạng để chết?”

“Haizz, trên đời này, cho tới giờ chưa bao giờ thiếu tên não tàn tự cho mình là đúng…….”

“Hừ! Mấy người đoán xem, cậu ta ở bên trong hang độc có thể kiên trì được bao lâu, năm giây? Hay là mười giây? Ha ha . . . . ”

Đối mặt với sự chế giễu của mọi người, vẻ mặt của Trương Thành Quân cũng trở nên nghiêm trọng, lập tức cắn chặt răng, trong mắt hiện lên lên vẻ quyết đoán, bước lên phía trước một bước, đang chuẩn bị che chắn trước mặt Diệp Phùng, ai ngờ Diệp Phùng duỗi tay ra, ngăn anh ta lại, trong đôi mắt, chớp lên hàng ngàn ánh sao, đối mặt với đảm độc trùng dày đặc, không những không lùi bước, ngược lại còn tiếp tục tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Diệp Phùng tôi lúc thiếu niên rời gia đình, đi qua nghìn dặm đường, đọc hàng nghìn quyền sách, dấu chân đạp khắp Cửu Châu, giáo dục cảm hóa thế giới tối tăm!”

“Người đời chỉ biết học trò của Diệp Phùng tôi trải dài khắp thế giới, tên tuổi Đế Sư, vang vọng khắp gầm trời!”

Thân âm giống như tiếng chuông, cho dù gió đêm có mãnh liệt, nhưng Diệp Phùng giờ phút này, lại giống như thánh thần, vô cùng lúc này, cao lớn vĩ đại!

“Nhưng lại không biết, Diệp Phùng tôi sớm đã lập lời thề, nguyện giữ vững chỉ hướng của tổ tiên, mười năm trồng cây, trăn năm trồng người, vì muôn dân mà lập mệnh trời, vì các bậc hiền nhân mà kế thừa kiến thức bị thất truyền, trọn đời trồng người, dù chết cũng không hối hận!”

“Tôi không làm Đế Sư danh tiếng hư ảo, chỉ để có một ngày dưới, trời đất sáng rọi, mỗi người ai cũng đều có kỹ năng sinh tồn, cũng đều hiểu rõ đạo lý làm người, đều rèn luyện phẩm chất đạo đức!”

“Với nguyện vọng to lớn này, Diệp Phùng tôi, nguyện dùng cả đời để theo đuổi!”

Một tiếng cuối cùng, giống như tiếng chuông Đại Hồng, hung hăng gõ vào trong lòng mỗi người!

Sau đó, gió đêm đột nhiên thổi mạnh, tất cả người trong tộc của thế gia Trọng Thiên, tiếng cười chế giễu lập tức ngưng bặt, trong hoảng hốt, bọn họ chỉ cảm thấy phía sau Diệp Phùng, trong không gian mờ ảo, xuất hiện vô số hư ảnh!

Bọn họ mặc trang phục đủ mọi ngành nghề, có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng giống nhau chính là, trên khuôn mặt bọn họ, đều lộ vẻ mặt vô cùng sùng kính, cúi đầu thật sâu với Diệp Phùng ở phía trước.

Người thầy lập mệnh, muôn dân kính ngưỡng!

Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của mọi người, những con độc vật vốn còn đang như hổ rình mồi, giống như gặp phải thiên địch nào đó, ngay trước mắt mọi người ở đây, chậm rãi lui về phía sau.

Diệp Phùng, người có được lòng dân chúng khắp nơi trên thế giới, ở trên thế giới này, không độc nào giám làm anh bị thương!

Diệp Phùng tiến lên một bước, độc vật rút lui về phía sau năm phần, tiến lên ba bước, vốn một rừng độc vật dày đặc, hoàn toàn sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện!

Người của thế gia Trọng Thiên, trợn mắt há mồm, mở to hai mắt, nói không nên lời!

Hang độc, nơi từng lưu giữ lại vô số xương trắng, ở trước mặt Diệp Phùng, lại biến thành thứ không đáng nói!

Diệp Phùng đón lấy gió đêm, hướng về phương Bắc, thân hình thẳng tắp, chắp tay làm lễ, giọng nói trầm thấp, vang vọng trong đêm tối: “Làm thầy, không sợ hãi!” .

Trong mắt mọi người, chỉ thấy Diệp Phùng không chút sợ hãi, sải bước đến hang độc, tất cả các độc vật đều trốn tránh rút lui, không có can đảm tiến tới gần anh trong vòng ba mét.

Trong tích tắc mở khu rừng rậm ra, một mùi thuốc nồng đậm, lập tức xông vào mũi, xuyên qua ánh trăng sáng người, nhìn thấy mỗi một gốc cây thảo dược tỏa ra mùi thuốc ngào ngạt, cho dù là Diệp Phùng, đôi mắt cũng đột nhiên co rút lại!

Lấy được mỗi một gốc cây ở nơi này đưa ra ngoài, cũng đều là vật quý giá được bán với giá cao ngất trời!

Chẳng qua, Diệp Phùng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt khẽ tìm kiếm, ở bên trong đám thảo dược rậm rạp, một đóa sen tuyết trắng nõn, giống như vị vua trong mùa đông lạnh giá, đứng ngạo nghễ trong một góc, vươn mình đón gió!

Ánh mắt anh đột nhiên sáng ngời, sải bước đi qua!

Đây là thứ anh đang tìm kiếm, Thiên Sơn Tuyết Liên!

Lập tức thẳng đến Thiên Sơn Tuyết Liên, quan sát từ khoảng cách gần, trong lòng Diệp Phùng chấn động, giỏi thật, thật không hổ là thế gia Trọng Thiên!

Chỗ quý giá của Thiên Sơn Tuyết Liên, có liên quan rất lớn đến môi trường sinh trưởng độc đáo của nó, mà thế gia Trọng Thiên, vậy mà lại có thể đem thần dược quý giá như vậy nhổ lên từ đỉnh núi tuyết rồi đem trồng hết sức bình thường bên trong ruộng thuốc, còn có thể tồn tại được, cũng đủ để xưng là thế gia đứng đầu trong giới y học đương thời!

Diệp Phùng cũng không tham lam, tác dụng của Thiên Sơn Tuyết liên vô cùng quý giá, anh chỉ cần anh cánh hoa sen trong số đó là được!

Nghĩ vậy, anh rút dao găm ra, thời điểm đang chuẩn bị hạ dao xuống, đột nhiên một luồng gió âm u đánh úp tới sau lưng, từ phản ứng theo bản năng, ánh mắt Diệp Phùng ngưng tụ, đầu cũng không quay lại, lập tức vụt xoay người, lắc mạnh nhảy vọt ra ngoài!

Trong nháy mắt ngay tại chỗ anh vừa rời khỏi, có một con mãng xà khổng lồ miệng lớn, xuất hiện tại nơi anh vừa mới đứng, đồng tử nở hoa, cơ thể cúi xuống, bao vây lấy hoa sen tuyết phía sau, lạnh lùng nhìn Diệp Phùng.

Trên khuôn mặt Diệp Phùng cũng xuất hiện vẻ nghiêm trọng, tên to con này, lướt nhìn đại khái, ít nhất cũng phải dài ba bốn mét, toàn thân là vảy giáp, dưới ánh trăng, chiếu sáng bóng lớp vảy đen ngòm, trông mức độ cứng rắn kia, là một vũ khí sắc bén, cực kỳ khó phá vỡ.

Nhưng mà Diệp Phùng cũng hiểu được, loại sinh vật giống như mãng xà khổng lồ này, nếu không cho nó một đòn, một khi bị nó quấn lấy, chỉ bằng sức quấn khủng bố của nó, cũng đủ để vắt kiệt bất cứ thứ gì thành bã!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play