Chương 344

Thời gian chớp mắt đã đến buổi tối, khi mọi người đang cười nói vui vẻ thì cửa phòng mở ra. Một bóng người mảnh khảnh bước vào phòng, liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Tôi xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi!”

Những cuộc họp lớp thường có thể đưa các thành viên trong gia đình theo.

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ những người đàn ông trong phòng hát, khi nhìn thấy Hà Tố Nghi, đều ngẩn người vì say mê.

Một chiếc váy màu xanh nhạt, tuy đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất của cô giống như một tiên nữ.

Trong mắt Tưởng Huỳnh Kha lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó đứng dậy, cười đắc ý rồi mở rộng vòng tay bước đến: “Tố Nghi, đã nửa năm không gặp, em thật sự càng ngày càng xinh đẹp rồi!”

Diệp Phùng, người bước vào sau Hà Tố Nghi, nhìn thấy một người đàn ông khác đang dang rộng vòng tay chuẩn bị ôm vợ mình.

Anh thầm tức giận nghĩ cô có phải coi anh như không khí rồi không.

Anh ta đang chuẩn bị ôm Hà Tố Nghi thì Diệp Phùng liền bước đến kéo cô ra, còn anh thì ôm lấy Tưởng Huỳnh Kha: “Ấy chà, nhiệt tình vậy sao? Hình như có vẻ không hay cho lắm đâu?”

Hương thơm ấm áp đâu không thấy, lại nhìn thấy chính mình đang ôm một nam nhân to lớn, anh ta liền đẩy Diệp Phùng ra, lui về phía sau vài bước, nhíu mày thật sâu: “Anh là ai? Đây là bữa tiệc riêng của chúng tôi, mời anh đi ra ngoài!”

Hà Tố Nghi đứng dậy, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Đây là chồng tôi!”

Lời vừa tuông ra, vẻ mặt của Tưởng Huỳnh Kha đã đột nhiên biến sắc.

Những người trong phòng nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Huỳnh Kha, trong lòng đột nhiên tràn đầy sự chế giễu!

“Không phải còn chuẩn bị tỏ tình với người ta sao? Bây giờ cả chồng của người ta cũng đến rồi, để xem anh còn muốn làm gì đây?”

Một số các cô gái khác thì lại nhìn Diệp Phùng, mặc dù anh trông khá điển trai, nhưng từ lâu đã nghe Tưởng Huỳnh Kha nói đến, anh chỉ là một giáo viên quèn. Trong số họ, người thấp nhất hiện tại cũng là giám đốc công ty, so với bọn họ bộ đôi Diệp Phùng thật là phí phạm!

Nghĩ đến đây, một tia đắc ý vui sướng lóe lên trong mắt bọn họ!

Nữ thần được mọi người săn đón thì sao, bây giờ còn lấy phải một người chồng phế phẩm bị mọi người coi thường đấy thôi? Lúc này Tưởng Huỳnh Kha chỉ muốn đuổi quách Diệp Phùng ra ngoài. Anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được, một bữa tiệc sang trọng thế này. Hà Tổ Nghi làm sao có thể không thấy xấu hổ mà đẫn Diệp Phùng theo?

Anh ta nghĩ liệu Diệp Phùng có cùng cấp bậc nói chuyện với họ hay không chứ.

Và lúc này, Diệp Phùng cũng đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng hát. Tường được bao phủ bởi những vòng hoa và bóng bay thì phủ đầy trần nhà. Cách trang trí này so với một bữa tiệc họp lớp có vẻ không đúng lắm.

“Lớp trưởng?”

Hà Tố Nghi nhìn Tưởng Huỳnh Kha đang đứng ngẩn người nói.

Tưởng Huỳnh Kha ngay lập tức như trở về từ cõi như, đưa tay chào Diệp Phùng một cách lịch lãm: “Xin chào, tôi tên là Tưởng Huỳnh Kha, tôi và Tố Nghi là bạn cùng lớp khi còn học lớp học quản trị!”

Tưởng Huỳnh Kha nhấn rất mạnh chữ Tổ Nghi.

Diệp Phùng nghe nói thế liền nhận ra sự tình, anh đưa tay ra: “Xin chào, tôi là chồng của Tố Nghi, Diệp Phùng!”

Nhất thời, một mùi thuốc súng vô hình xộc lên giữa hai người.

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Phùng đã làm gián đoạn kế hoạch của Tưởng Huỳnh Kha khiến anh ta không thể không cần thể diện mà trơ trẽn ngồi bên cạnh Hà Tố Nghi được. Nhìn hai người họ âu yếm bên nhau, trên mặt anh ta thoáng hiện vẻ đau khổ, nhưng vì phong thái, anh ta đành chịu khuất phục.

Sau đó, đồ ăn bắt đầu được đem lên, họ vừa ăn vừa uống, nói chuyện phiếm với nhau. Có vẻ như thời gian đã trôi qua gần hết!

Lại nói về Diệp Phùng và Hà Tố Nghi. Ngoại trừ những lúc bàn chuyện kinh doanh với anh ta thì họ lại quay lại anh anh em em với nhau.

Chết tiệt! Anh ta đường đường là một tay vua kim cương. Trước giờ muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, vậy mà bây giờ cô lại coi anh ta chẳng khác gì không khí ở đây cả.

Lúc này, một tên đàn em của anh ta tiến đến nói nhỏ: “Lớp trưởng, bây giờ ta phải làm sao? Kế hoạch vẫn tiếp tục chứ ạ.”

Tưởng Huỳnh Kha suy nghĩ một chút, hung hăng gật đầu: “Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên đồ bỏ, nếu đã không biết tự lượng sức mình như vậy, vậy thì cũng không cần giữ thể diện cho anh ta làm gì!”

Nói đến đây, Tưởng Huỳnh Kha đột nhiên đứng lên, nháy mắt với mọi người khiến đám người đang nháo nhào kia đột nhiên im bặt. Tưởng Huỳnh Kha cầm lấy micro, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiếp theo đây, tôi muốn hát một bài cho người phụ nữ mà tôi yêu thích nhất!”

Nói xong anh ta búng tay một cái, từ phía cửa phòng, một nhóm nhạc đột nhiên bước vào.

Mọi người kinh ngạc: “Đây là… Đây là nhóm nhạc ROSE sao?”

“Vâng, vâng! Đây là nhóm nhạc nổi tiếng nhất cả nước!”

Mọi người đều bị sốc trước sự chơi lớn của Tưởng Huỳnh Kha. Nhóm nhạc ROSE là ban nhạc nổi tiếng nhất hiện nay. Có thể mời họ đến đây biểu diễn, chỉ sợ, phải trả mỗi người trong số họ ba trăm triệu cũng không chừng!

Cùng lúc đó, Tưởng Huỳnh Kha tràn đầy tình cảm nhìn Hà Tố Nghi trình bày tác phẩm nổi tiếng nhất của nhóm nhạc ROSE lúc bấy giờ. Ca khúc “Yêu em trọn đời”.

Giọng hát truyền cảm, da diết cùng với sự phối hợp ăn ý của ban nhạc khiến ai nghe cũng say mê.

Trình bày xong ca khúc Tưởng Huỳnh Kha lấy chiếc nhẫn kim cương 10 carat đã chuẩn bị từ trong túi ra, quỳ một chân xuống trước mặt Hà Tố Nghi và nói một cách trìu mến: “Tố Nghi, từ khi học chung lớp quản trị, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên! Sáu tháng qua anh rời xa em, lúc nào anh cũng nghĩ đến em. Lần đầu tiên sau sáu tháng qua trở về nước, người anh muốn nhìn thấy nhất vẫn chỉ là em! Hãy làm bạn gái của anh nhé!”

Cả căn phòng như muốn nổ tung khi chứng kiến một màn tỏ tình tốn không dưới ba trăm triệu. Anh ta thật sự rất bạo tay, khiến vô số phụ nữ nhìn thấy đều phải ghen tị đến phát cuồng! “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

“Tố Nghi,cô còn chờ gì nữa? Chỉ cần cô nhận lời của Lớp trưởng thì cả đời này cô có gì phải lo lắng nữa rồi!”

“Phải đấy, Tổ Nghi, lớp trưởng chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cô rồi!”

Hà Tố Nghi trong phút chốc bỗng như người mất hồn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cô tự nghĩ đây không phải chỉ là buổi tụ tập bạn học bình thường thôi sao?

Diệp Phùng lúc này mới đứng lên, lạnh lùng nói: “Anh Tưởng, anh lại dám tỏ tình với vợ tôi ngay trước mặt tôi, xem ra có vẻ không hay cho lắm đấy?

Tưởng Huỳnh Kha đang dâng trào cảm xúc, quay ra nhìn anh một cái xem thường: “Vợ anh á? Anh mà cũng xứng nói ra những lời này à?”

“Một giáo viên bất tài, có tư cách gì để ở bên một người phụ nữ xinh đẹp như Tố Nghi chứ?”

“Cô ấy chỉ có thể hạnh phúc khi ở bên tôi thôi!”

Những người khác cũng lần lượt gật đầu: “Đúng! Anh nhìn chẳng ra cái thá gì cả, lại còn đòi ăn thịt thiên nga”

“So với lớp trưởng, thật đúng là rác rưởi mà!”

Nhìn thấy đám đông hô xứng, Tưởng Huỳnh Kha mỉm cười đắc thắng. Anh ta sớm đã nghe ngóng, Hà Tố Nghi khi còn trẻ cũng xuất thân từ gia đình khó khăn. Anh ta tin rằng dưới sự tấn công mạnh mẽ của mình, đặc biệt là với điều kiện của anh ta hiện giờ, Hà Tố Nghi nhất định sẽ đồng ý với lời tỏ tình của anh ta!

Nghĩ đến việc sắp có được vị nữ thần anh ta đem lòng mến mộ bao lâu nay cùng cuộc sống hạnh phúc của cả hai sau này. Anh ta nóng rực trong lòng.

Diệp Phùng không nói mà thay vào đó là nhìn Hà Tố Nghi. Lúc này cô cần phải lựa chọn.

Tưởng Huỳnh Kha tiến lên một bước, định nắm tay Hà Tố Nghi để đeo nhẫn cho cô thì cô đột nhiên thu người lại, sau đó nhìn anh ta xin lỗi: “Tôi… Tôi xin lỗi, lớp trưởng, tôi nghĩ anh đã hiểu lâm rồi!”

Một sự dịu dàng trong sáng thoáng qua trong mắt cô, rồi cô nắm lấy tay Diệp Phùng: “Tôi đã kết hôn rồi. Diệp Phùng chính là chồng của tôi, cũng chính là tình yêu duy nhất của tôi!”

Diệp Phùng nghe vậy mỉm cười đầy hạnh phúc, không khác gì một đứa trẻ.

Trái lại, sau khi nghe câu trả lời của Hà Tố Nghi, mọi người đều há hốc mồm. Họ thực sự không thể hiểu được tại sao Hà Tố Nghi lại lựa chọn từ chối một vị vua kim cương chỉ để chọn một tên giáo viên buồn tẻ và vô dụng như vậy.

Trong đầu Tưởng Huỳnh Kha như xuất hiện hàng vạn câu hỏi, thốt ra không thành lời: “Tại sao? Tại sao lại thế này? Tôi có điểm nào không bằng anh ta chứ?”

Hà Tố Nghi khẽ lắc đầu: “Điều kiện của anh đúng là tốt hơn anh ãy rất nhiều nhưng lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh ấy đã xuất hiện bên cạnh tôi và cho tôi một mái ấm”

“Khi tôi bị ức hiếp, cũng là anh ấy xuất hiện bên tôi, vì tôi mà chống lại tất ca.

“Trong mắt anh, anh ấy là một kẻ nhỏ nhoi không ra gì, nhưng trong mắt tôi, anh ấy là chỗ dựa của tôi, gánh cả một bầu trời cho tôi!”

Diệp Phùng nhìn vẻ dứt khoát cùng ánh mắt dịu dàng của cô, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.“Tình yêu của tôi ơi, chỉ cần có những lời này của em, cũng dã đủ với Diệp Phùng này rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play