Chương 334

Tới cửa, vẫn là người quen cũ Mã Đỗ đàm nhiệm dẫn đường “Xin mời!”

Tổng Chính Đăng và Diệp Phùng không hề tỏ ra rụt rè, cả hai đứng cạnh nhau cùng bước theo Mã Đỗ đi vào nhà hàng Gió Biển, căn phòng sang trọng đủ rộng để kê một chiếc bàn tròn lớn cho hai mươi người.

Chỉ có bốn chiếc ghế và một trống, ba chỗ còn lại có người đang ngồi là ông Hắc, Hà Phi Long và một chàng trai không biết tên. mặt ông Hắc vẫn bình tĩnh, khóe miệng có một Vẻ vòng cung ẩn ý, vươn tay hướng bọn họ: “Xin mời!”

Chỉ có một chiếc ghế nhưng Tổng Chính Đăng và Diệp Phùng có đến hai người ngồi.

Hà Phi Long và anh chàng không biết tên kia nhìn họ với vẻ mặt vui tươi.

Tổng Chính Đăng mặt không chút thay đổi ngôi thắng xuống ghế đối diện với ông Hắc, mọi người không ai phần ứng, với tư cách của Tống Chính Đăng, ông ta đủ tư cách ngồi vào vị trí đó!

Về phần Diệp Phùng, Tổng Chính Đăng hoàn toàn không để ý tới anh, thầy của minh có thân phận gi, nếu chuyện nhỏ này có thể làm khó được anh, thì sẽ không được gọi là Để Sư!

Sau đó, chỉ thấy Diệp Phùng cười tủm tỉm bước đến gần anh chàng không biết tên, cười nói: “Tôi xin lỗi, vị trí này, tôi nhìn trúng.”

Bộp!

Người đàn ông này cũng rất nóng này, lập tức vỗ bàn: “Mẹ kiếp! Mày là cái thứ gi đáng mặt cùng bổ mày nói chuyện như thế?”

Hà Phi Long đổ thêm mắm dặm muối ở một bên: “Anh Đậu, anh lần đầu tiên đến đây, có lẽ anh còn chưa hiểu rõ, anh Diệp đây, thế nhưng rất lợi hại!” Một sự khinh bị sâu sắc lóe lên trong mắt Đậu Minh, anh ta dồn lực muốn nổ tung cánh tay, nói với vẻ khinh thường: “Có bao nhiêu lợi hại? Có thể chống đỡ được cú đấm của tôi không?”

Hà Phi Long cười hả hê trên nỗi đau của người khác, nhìn Diệp Phùng roi khiêu khích nói: “Tôi xin giới thiệu một chút, người này, nhưng nhà vô địch quyền anh quốc tế, anh Đậu Minh, hôm nay vừa đến bền càng Tân Hài thăm hỏi ông Hắc.”

“Nhìn xem, đây vốn là vị trí của anh, nhưng anh Đậu Minh là khách, nên không thể từ chối ở ngoài nha…”

Đậu Minh khinh thường khịt mũi: “Loại tiệc bậc này, cũng không phải thứ vô dụng cũng đủ tư cách ngồi xuống!”

Diệp Phùng binh tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, thứ vô dụng, không xứng ngồi!”

Giọng nói vừa xong, Thiên Lang ở phía sau bước ra, đôi mắt híp của anh ta lạnh lùng nhìn Đậu Minh.

Đậu Minh cau mày, hừ lạnh một tiếng, một quả đấm mạnh không lưu tình tung ra: “Ở đâu ra đứa nhà quê, cản trở ông đây, cút hết ra khỏi đây!”

Bóp!

Thiên Lang nắm lấy cổ tay anh ta, một tia sát khí chợt xẹt qua khuôn mặt lạnh lùng, sau đó mạnh mẽ văn một cái, một tiếng hét tê dại da đầu đột nhiên vang lên, cố tay cường tráng của anh ta ngưng tụ thành hình dạng bất thường như xoắn lại, máu chày ra nhuộm đỏ cả cánh tay!

Sau đó, khóe miệng Thiên Lang hiện lên một tia khinh thường, anh ta nâng Đậu Minh lên như xách một con gà nhỏ, ném ra ngoài như vứt rác rười, đầu đập vào tường cứng bịch một tiếng lớn, anh ta ngất đi. Ông Hắc vẫn cười, nhưng ánh mắt nhìn Diệp

Phùng có chút ngưng trọng.

Thiên Lang dường như làm một chuyện vặt vãnh mà lau cái ghế sang một bên, mặc dù tỏ vẻ cung kính làm tư thế với Diệp Phùng nhưng Diệp Phùng vẫn ngồi xuống, nhìn Hà Phi Long có sắc mặt khó coi, mim cười hỏi: “Cậu chủ Hà, cậu vừa nói, anh ta là nhà vô địch gi?”

Khuôn mặt của Hà Phi Long trông kinh tởm như vừa ăn phải ruổi, nhà vô địch quyền anh quốc tế mà anh ta khoe vừa rồi đã bị thuộc hạ của Diệp Phùng đánh gần chết, khuôn mặt này bị đánh một cái ba ba vang lên. “Ha ha…”

Ông Hắc đột nhiên cười ra hiệu: “Mọi người đều đến đây đủ nên chúng ta gọi đồ ăn trước đã!”

Quản lý sành run rẩy bước vào, cầm thực đơn đưa cho ông Hắc, thận trọng nói: “Ngài Hắc, hôm nay muốn ăn gi?

Ông Hắc cười đầy tay anh ta: “Người đến là khách, để khách gọi trước.”

Quản lý sảnh dưa thực đơn cho Tổng Chính Đăng nhưng Tong Chính Đăng khế nhẩm måt không thèm nhìn, thờ ở nói: “Anh Diệp, nhà hàng Gió Biển là một nơi tốt. Đầu bếp đích thực tài giỏi, Là ông Hắc vất và mời về. Muốn ăn cái gì? Không nên khách khi!”

Diệp Phùng mim cười cầm lấy thực đơn, lật qua nói: “Vậy thì cảm ơn ông Hắc đã chiêu đãi!”

“Không biết ông Hắc, có cái gì kiêng không ăn được không?”

Ông Hắc vẫn cười như một ông lão tốt bụng, nói: “Tôi đã già rồi, không ăn được đồ ngọt. Anh Diệp lần đầu gặp mặt. Cứ thoài mái ăn, đừng lo cho lão già tôi đây.”

“Làm sao có thể! Thân thể là quan trọng nhất!”

“Đến đây, gọi món!”

“Cá chép chua ngọt! Phi lê chua ngọt! Nho chua ngọt!”

Khi giọng nói vừa cất xong khuôn mặt của Ông Hắc không hề ngạc nhiên chút nào, nụ cười của ông ta lại hơi cứng lại.

Người của ông ta nhìn Diệp Phùng càng trừng mắt hơn, chỉ có Tống Chính Đăng thì cười thẩm. Ông chơi tôi một lần thì tôi chơi ông ngược lại một ván. Thầy của mình vẫn là tính khí như cũ!

Tất cả mọi chuyện đều không để bị thua thiệt một chút nào với bất kỳ loại người nào!

Quản lý sành cảm thấy bầu không khí bị kiếm hãm lại, hai chân run lên, run rẩy hỏi: “Anh…còn muốn gì nữa không?”

Diệp Phùng đóng menu lại: “Không cần nữa, mấy món này đủ rồi!”

“Vậy thì…vậy thì anh có không ăn được món gì không?”

“Có đó!”

Diệp Phùng cười ranh mãnh: “Không ăn cá chép, sườn, nho!”

Bôp!

Báo Đen phía sau ông Hắc rốt cuộc không nhịn được, bước ra ngoài, chửi bởi: “Câu cố ý khiêu khích đúng không? Dứt khoát đưa lên ba món ngọt cho cậu là được!”

“Không! Là sáu món!”

“Ba món, e rằng ông Hắc không ăn được!”

Am!

Thuộc hạ không nhịn được nữa, ánh sáng lạnh lẽo phát ra, nhất thời, bóng người lao động trong phòng sát khí bao trùm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play