Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang bên đó, lần này mọi chuyện đã rõ ràng, ba mươi sáu người đều quỳ về phía Hà Tố Nghi!

“Không! Đây không phải là sự thật! Không phải là sự thật!” Sắc mặt Hà Tố Di bỗng trở nên vặn vẹo. Cô ta xông tới chặn trước mặt Hà Tố Nghi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ba mươi sáu cười, vẻ mặt điên cuồng mong chờ: “Các ông nhầm rồi đúng không? Người các ông phải quỳ là tôi! Ngồi lên kiệu Phượng Tơ Vàng cũng là tôi! Người hưởng thụ tôn quý hôm nay cũng chỉ có thể là tôi!” . ngôn tình hài

Chát! Một cái tát thật mạnh khiến cô ta ngã văng ra. Vương Khinh Lâm khinh miệt mắng: “Con điên từ chỗ nào chui ra vậy! Đúng là ghê tởm! Nếu không phải nể tình hôm nay là ngày vui của thầy tao, tao nhất định phải bẻ đầu mày xuống!”

Sau đó anh ta quay sang nhìn Hà Tố Nghị, sát khí đều biến mất, đổi sang vẻ mặt nịnh nọt, hớn hở chạy tới: “Cô ơi, ngày lành giờ đẹp sắp đến rồi, cô mau lên kiệu đi!”

Hà Tố Nghỉ mới phản ứng lại, run rẩy chỉ vào mình: “Các anh gọi cô… Là tôi ư?

“Đương nhiên là cô rồi. Trên đời này trừ cô ra, ai còn có tư cách ngồi lên kiệu Phượng Tơ Vàng này nữa!”

Hà Tố Nghi mơ hồ được mọi người vây quanh, bước lên kiệu Phượng Tơ Vàng. Ngay sau đó, ba mươi sáu người ăn ý giữ chặt xà kiệu.

“Ông làm gì thế hả? Đừng có giành với tôi!

Tội đụng vào xà kiệu trước nhé!”

“Tịch Triều Mạnh, ông già đầu rồi có khiêng kiệu nổi không đấy? Cút sau một bên đi! Đừng có vào đây giúp vui nữa!”

“Hoàng Phúc Định, tôi cho ông hai sự lựa chọn, ông muốn khiêng kiệu hay muốn ăn đấm của tôi?”

Mọi người đờ đẫn nhìn đám quyền quý đứng đầu kim tự tháp Đông Ngọc tranh giành vị trí khiêng kiệu mà đánh nhau cãi nhau. Thật lâu sau, bỗng có người kinh hô, nhanh chân chạy về phía nhà họ Hà: “Mau! Mau sửa lại tên trên quà tặng! Xóa tên Hà Tố Di đi, thay bằng cô Hà Tố Nghi!”

Lời nói như đánh thức mọi người. Trong lúc nhất thời, tất cả khách khứa đến chúc mừng nhà họ Hà đều giành lại quà chúc mừng, phòng khách thoáng chốc trở nên trống trơn. Vẻ mặt Hà Tố Di đầy tuyệt vọng: “Không!

Đừng làm thết Đó đều là của tôi! Đầu thuộc về tôi”

Trong lúc nhất thời, nhà họ Hà đông như trẩy hội giờ lại người đi nhà trống, chỉ để lại Hà Sâm ngơ ngác cùng với mẹ con Điền Vân thân thờ.

“Ha ha ha…” Tiếng cười cay đắng vang lên từ miệng Hà Sâm: “Chung quy là tôi đã nhìn nhầm..” Trong hối hận vô tận còn có chút vui mừng. Mình mắt mù, nhưng con gái mình không mù.

Ngay khi họ chuẩn bị cô đơn rời đi thì một người chặn trước mặt họ: “Thầy cô làm lễ cưới, sao có thể vắng mặt trưởng bối? Thầy tôi mời các người đến dự hôn lễ.”

“Đủ rồi!” Điền Vân giận dữ nói: “Chúng tôi sẽ không đi “Được, chúng tôi đi.”

“Hà Sâm!” Điền Vân khó tin nhìn ông ta: “Ông đang nói gì vậy? Chẳng lẽ con gái cưng của ông còn chưa làm nhục chúng tôi đủ hay sao?”

Hà Sâm cay đẳng cười: “Bà cho rằng bây giờ chúng ta có quyền lựa chọn sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play