"Vậy mà đã kết hôn?"

"Quả nhiên là một người phụ nữ không từ thủ đoạn!”

"Gả cho người đàn ông như Triệu Đức Tân mà vẫn không biết thỏa mãn, lại còn trộm giống của tôi!”

Thịnh Thế Hùng liếc nhìn hồ sơ điều tra của Lý Triều Kha, khóe miệng kéo ra một vòng cười châm chọc, ánh mắt nặng nề, sương mù nặng trĩu.

Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.

Tuy nhiên, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ mặc bộ váy ngủ gợi cảm của Lý Triều Kha ngày hôm đó một cách khó hiểu, chết tiệt, trước đây người phụ nữ này chắc chắn đã không ít lần câu dẫn chồng cũ của cô ta như thế này sao?

Nghĩ đến điều này, Thịnh Thế Hùng hận không thể trực tiếp bọc Lý Triều Kha thành xác ướp.

Người phụ nữ này, thật quá phóng đãng.

Vừa phóng túng lại vừa có thể giả vờ!

Tâm cơ không phải sâu một cách bình thường.

Thịnh Thế Hùng càng nghĩ, càng cảm thấy trong lòng bực bội không thôi.

Trương Tùng Bách thấy Thịnh Thế Hùng mắng nghiến răng nghiến lợi như thế, vậy nên thân mật hỏi thăm: “Sếp, vậy có muốn tống người phụ nữ này đi không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Trương Tùng Bách cũng cảm nhận được không khí ngưng kết.

Một cỗ sát khí đập vào mặt.

Trương Tùng Bách: "..."

Ánh mắt Thịnh Thế Hùng rơi vào bên cạnh bể bơi, thằng bé không hổ là giống thuần của anh, hoàn toàn di truyền sự thông minh và vẻ đẹp trai của anh, một con vịt trên cạn chưa từng xuống nước, anh chỉ tùy tiện vung tay, bây giờ đã có thể bơi bướm rất đẹp.

"Ở ngay trước mặt đứa trẻ, tôn trọng mẹ đứa trẻ một chút. Cách xưng hô như vừa rồi, tôi không hi vọng nghe được lần thứ hai từ trong miệng anh!” Giọng điệu của Thịnh Thế Hùng lạnh lùng và ảm đạm.

"Vâng, sếp." Trương Tùng Bách vội vàng gật đầu.

Nhưng lại gào thét trong lòng: “Sếp, tôi chỉ nói câu người phụ nữ này, anh liền giống như bị giẫm phải đuôi, Sếp, anh thay đổi rồi!”

Thịnh Thế Hùng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt oán niệm như tiểu tức phụ của Trương Tùng Bách, ném hồ sơ vào trong ngực anh ta, giọng nói lạnh lùng: "Tiêu hủy."

Sau đó nhanh chân đi về phía bể bơi, trực tiếp thực hiện một động tác nhảy cầu xinh đẹp, ôm lấy cậu bé đang bơi: “Ba và con cùng nhau bơi, thi đấu được không?”

"Được, người nào thắng thì người đó phải đáp ứng một yêu cầu của người còn lại.” Cậu bé rất thông minh, ngay lập tức đưa ra điều kiện.

Thịnh Thế Hùng coi đứa con trai này như bé cưng, đương nhiên là đồng ý.

Mà ở phía bên kia, Lý Triều Kha đang hướng dẫn các đồng nghiệp cắt may lễ phục cho Hồ Vy Vy.

Thời gian nhanh chóng đến một giờ, một trợ lý nhà thiết kế còn lại là Hứa Vũ Liên bụng đã kêu rột rột, đói đến mức mặt mày xanh xám luôn, nhìn Lý Triều Kha vẫn đang hết sức chăm chút làm việc, nhịn không được mở miệng nói: "Triều Kha, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi!”

"A thật ngại quá, tôi quên mất thời gian, mọi người chắc đã đói bụng rồi, mọi người nhanh đi ăn cơm đi!” Lý Triều Kha cảm thấy rất có lỗi.

Hứa Vũ Liên trực tiếp kéo Lý Triều Kha đi ra ngoài: "Cô chắc chắn cũng đang rất đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cơm, ăn xong rồi mới có sức làm việc!”

Thanh Bảo cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thân thể là tiền vốn làm cách mạng."

Nhận thức của người nước ngoài đều rất rõ ràng, họ cho rằng người trưởng thành hoàn toàn có năng lực để chịu trách nhiệm với bản thân mình, vậy nên mọi người hoàn toàn không biểu đạt sự quan tâm một cách dư thừa.

Cảm nhận được sự ấm áp của đội nhóm đã lâu không có, trên mặt Lý Triều Kha nổi lên một vòng ngượng ngùng và cảm động, cô cười nói: “Vậy mọi người muốn ăn cái gì, tôi mời mọi người ăn cơm!”

"Tôi muốn ăn lẩu." Hứa Vũ Liên liếm khóe miệng cười nói.

Thanh Bảo khẽ nhíu mày: "Hơi xa, xe buýt không tiện đường, vào giờ này có lẽ không dễ đón taxi!”

"Hôm nay có lẽ còn phải tăng ca, buổi trưa mọi người có thể thư giãn và ăn lẩu, tôi lái xe của một người bạn tới công ty, có thể lái xe chở mọi người đi!” Lý Triều Kha nói.

Cô thật sự rất cám ơn đồng nghiệp có thể ủng hộ mình trong công việc như thế, vậy nên một lòng muốn vì bọn họ làm chút gì đó, đến mức nhất thời quên mất chiếc xe mình lái là của người bạn nào, và là chiếc xe như thế nào.

Ba người xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Hứa Vũ Liên hít một ngụm khí lạnh: “Không phải chứ, Triều Kha, bạn của cô vậy mà lái loại xe thể thao mấy chục tỷ này sao?”

"Bạn thế nào mà hào phóng như vậy?”

"Không phải là..."

Đột nhiên Hứa Vũ Liên nhớ tới trước đó ở công ty nhìn thấy cậu Thịnh, lại nghĩ tới những lời nghị luận của mọi người sáng nay, đôi mắt cô ta lập tức phóng to: “Triều Kha, cô cũng quá được đi nha, vậy mà thật sự là bạn gái của cậu Thịnh?”

"Tôi không phải, tôi không có, đừng nói mò." Lý Triều Kha nhanh chóng phủ nhận ba lần liên tục.

Cô mới không muốn trở thành bạn gái của kẻ thích ăn đậu hũ kia đâu.

Nhưng Lý Triều Kha phủ nhận như vậy, dưới cái nhìn của Hứa Vũ Liên, lại chính là càng che càng lộ.

Nếu không phải bạn gái của cậu Thịnh, một nhân vật lớn như cậu Thịnh, sẽ hạ mình xuất hiện ở cổng công ty bọn họ sao? Sẽ đem xe thể thao sang trọng trị giá mấy chục tỷ cho người khác mượn sao?

Chiếc xe thể thao sang trọng này chính là hàng hiếm, vừa xuất hiện trên đường đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.

Thậm chí còn có người phóng vượt qua chỉ để sánh vai cùng nó, kéo cửa kính xe xuống ngồi ở ghế lái lớn tiếng huýt sao với Lý Triều Kha, hét lên: "Nữ thần, có thể thêm bạn Fb được không?”

Hứa Vũ Liên lớn tiếng đáp trả: "Chỉ dựa vào chiếc BMW hỏng của anh mà cũng xứng nói chuyện với nữ chủ nhân lái xe mấy chục tỷ của chúng tôi sao?”

Lý Triều Kha cảm thấy có chút xấu hổ, thật ra cô là người đến ngay cả BMW cũng đều không có. Thi bằng lái xe là vì lúc ấy ở nước ngoài phải đi cùng lãnh đạo gặp khách hàng, có đôi khi lãnh đạo uống rượu, vì để công việc tốt hơn, cô mới đặc biệt đi thi.

Xe lái đến cửa hàng, lập tức có bảo vệ tươi cười chạy tới, hướng dẫn bọn họ đỗ xe ở bãi đỗ xe VIP.

Hứa Vũ Liên tắc lưỡi: "Lái xe sang trọng quả nhiên nhận được đãi ngộ không tầm thường. Lần trước tôi đi ăn ở Quán lẩu Đỉnh Thiên, chỉ riêng việc tìm chỗ đỗ xe cũng đã lượn quanh mấy cây số rồi!”

Thanh Bảo biết Lý Triều Kha không thích khoe khoang nên cũng không nói gì.

Lý Triều Kha dừng xe xong, từ trên xe bước xuống, ba người đang chuẩn bị đi về phía cửa thang máy thì đột nhiên có một giọng nói đàn ông truyền đến...

"Lý Triều Kha."

Lý Triều Kha nhìn lại, máu khắp cơ thể lập tức đảo ngược.

Lại là Triệu! Đức! Tân!

Cách xa nhau năm năm, gặp lại người đàn ông này, Lý Triều Kha đã từng tưởng rằng mình sẽ có một chút không bỏ được, dù sao cũng là người đàn ông đã từng yêu hồi còn trẻ, nhưng khi thật sự gặp mặt, Lý Triều Kha mới phát hiện sự lo lắng trước đó đều là dư thừa.

Người đàn ông này, cô vừa gặp đã cảm thấy mất hứng!

Thậm chí cô còn muốn móc mù hai mắt của mình năm năm trước!

Năm đó rốt cuộc là cô đã bị cổ trùng lên não đến mức nào, vậy mà lại có tình cảm sâu nặng với người đàn ông trước mắt này?

"Anh là ai?"

Lý Triều Kha lạnh lùng hỏi ngược lại, đôi mắt đẹp mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Triệu Đức Tân sững sờ, anh ta nhìn đi nhìn lại Lý Triều Kha mấy lần, cô gầy hơn so với trước kia, đường nét trên khuôn mặt càng thêm trôi chảy, cặp mắt không còn nhu nhược và ngây thơ như trước nữa, mà tràn đầy vẻ già dặn khí thế.

Còn thân hình của cô cũng đẹp hơn, trước sau lồi lõm.

Ánh mắt Triệu Đức Tân rơi vào trước ngực Lý Triều Kha, cổ họng có chút phát khô, anh ta há mồm cười cười, nói: "Triều Kha, em đừng nói đùa, sao em lại không nhận ra tôi chứ?”

Ánh mắt Lý Triều Kha lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Anh ta thật sự không biết xấu hổ, đã từng là chồng hợp pháp của cô, trước hôn nhân lại cùng em họ của mình bên nhau, đem sự trong trắng của cô cho một người đàn ông khác chơi đùa, còn cướp đi công việc kinh doanh của gia đình cô, hại chết ba mẹ cô.

Loại đàn ông không bằng heo chó này, gặp lại, anh ta vẫn còn mặt mũi sáp tới để show sự tồn tại của mình.

Buồn nôn!

"Giống loài khác biệt, quen cái gì mà quen?”

Lý Triều Kha cười lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.

"Lý Triều Kha, em đang trốn tránh đúng không? Đã từng là cô cả kiêu ngạo của nhà họ Lý, bây giờ lưu lạc đến mức nhìn tôi một cái em cũng không có tự tin sao?”

Triệu Đức Tân nói xong liền tiến lên kéo cánh tay Lý Triều Kha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play