Với tư cách học viện số một, tân sinh Học viện quân sự đế quốc đứng yên lâu nhất, sừng sững thời gian dài như vậy mà vẫn lù lù bất động, nguyên nhân hiển nhiên không phải vì họ cũng tiếp nhận phương thức huấn luyện cổ xưa, mà vì thủ lĩnh Olivia đứng tại cuối hàng.
Uy thế hình thành suốt bao năm qua trong Học viện quân sự đế quốc khiến đám tân sinh sớm tập thành thói quen nghiêm cẩm "Thủ lĩnh chưa hạ mệnh lệnh kế tiếp thì phải tiếp tục giữ nguyên mệnh lệnh trước".
Kỳ thực Olivia nom không hề đáng sợ, cũng chẳng to tiếng quát tháo ai, thậm chí vị thủ lĩnh ham đọc sách này thoạt nhìn còn rất hào hoa phong nhã. Nhưng không rõ tại sao, trong lòng không ít tân sinh vẫn sợ hãi hắn, một cảm giác lo lắng hãi hùng thật khó hình dung, giống như... giống như thủ lĩnh Olivia là sinh vật đáng gờm nào đó.
Nhưng, trông thủ lĩnh Olivia dễ cưng thí mồ luôn← lời này mấy đứa chỉ dám nghĩ trong bụng, đánh chết cũng không dám nói ra đâu!
"Kết cục của gen yếu là bị gen mạnh bao phủ!", "Được truyền đi vĩnh viễn là gen vượt trội hơn." — Dưới sự chi phối của học thuyết gen quy định chủng loài, loài khủng long dùng ưu thế tuyệt đối áp đảo những nhân loại có nguồn gốc gen khác, trải qua nhiều đời cải thiện gen, cơ thể họ gần như đại diện cho đỉnh cao mà nhân loại có khả năng chạm tới! Quá cao hay quá lùn đều đã bị đào thải, hiện nay chiều cao của nữ giới trưởng thành ước chừng 190cm, nam giới trưởng thành vào khoảng 210cm, hình thể cao lớn, thân mình thon dài, sức lực dồi dào.
Những tân sinh có thể tiến vào Học viện quân sự đế quốc đều không hề có khiếm khuyết về mặt thể trạng, rõ ràng vẫn là trẻ con mà cơ thể đã rất cao to, chiều cao trung bình đã gần bằng người lớn! Dưới tình huống ấy, Olivia với chiều cao chạm ngưỡng 180cm có vẻ có hơi bé xinh, khoan nói nam sinh, đa số nữ sinh trong học viện đã cao hơn hắn rồi orz. Cách chiều cao bình quân một khoảng xa lắc xa lơ, thân hình lại thon gầy, tại học viện quân sự, thủ lĩnh Olivia tựa hồ có thể miêu tả bằng nhỏ nhắn xinh xẻo! Dáng người nhỏ nhắn phối với gương mặt bé cỡ bàn tay, mắt to tròn xoe...
Kết luận, đám tân sinh vẫn cảm thấy thủ lĩnh Olivia dễ cưng chết được.
Diện mạo đáng yêu, song lại khiến người ta thấy sợ sệt! Rốt cuộc là loại khủng long gì?
Đây là thắc mắc chung trong nội tâm tất thảy tân sinh.
Tại thời đại Cantus ngày càng thưa thớt, những đứa trẻ này từ nhỏ đến giờ làm gì có cơ hội tiếp cận Cantus con, cũng không được xem giới thiệu về Cantus con, nếu họ may mắn được đọc tư liệu quý giá mấy trăm năm trước về Cantus con thì sẽ phát hiện: "Cantus con là hình thái chưa trưởng thành của khủng long ăn thịt Cantus, quanh thân Cantus con phủ đầy lông, miệng giống mỏ, mang màu vàng, bên trong mọc răng sữa, trông như gà con.
Nói nhỏ nè, ý là Cantus con ấy mà, toàn thân xù lông nha, miệng hệt như chim non, vàng vàng bông bông, trong miệng còn mọc răng sữa be bé, nhìn giống gà con cực, đặc biệt đặc biệt dễ cưng muốn chết luôn."
Sau đó, đằng sau không quên ghi chú một câu: "Ngay cả tại thời kỳ thú con, Cantus con vẫn sở hữu đầy đủ uy áp của chủng tộc, đại bộ phận khủng long nhìn thấy họ đều cảm thấy bị uy hiếp theo bản năng.
Đành rằng lớn lên thật khả ái, nhưng lại làm người ta cảm thấy đáng sợ vô vàn — chính là Cantus con.
Chúng tân sinh nào biết rằng: Thủ lĩnh Olivia đứng sau họ là một thú con như vậy.
Lúc Học viện tổng hợp đế quốc đến, tất nhiên tân sinh của Học viện quân sự đế quốc cũng muốn thò cổ dòm sang bên phải lắm chứ, bất đắc dĩ cả đội đều bị uy áp khổng lồ trên người Olivia bức bách, đội ngũ hình vuông lặng ngắt như tờ, mọi người duy trì động tác ban đầu, kiên định như thiết, quyết không nhúc nhích.
Bởi lẽ không dám cử động, nên tự nhiên không thấy... cổ của thủ lĩnh Olivia ngay từ khắc Học viện tổng hợp đế quốc đặt chân tới đây cứ thế một quay không trở lại!
Mục Căn! Mục Căn Mục Căn Mục Căn!
Đối với học sinh Học viện tổng hợp đế quốc mà nói, trong mấy tháng sau nhập học: Bọn họ quen biết rất nhiều bạn mới, giáo viên mới, về sau tuy rằng phải học quân sự vất vả, nhưng vẫn có nhiều điều thú vị. Quãng thời gian này với họ phải nói là vô cùng mới mẻ và phấn khích; Nhưng với Olivia thì quá đỗi đen tối, không có lấy một tia ánh sáng.
Tháng ngày ở Học viện quân sự đế quốc, những lá thư của Mục Căn là niềm an ủi duy nhất của hắn. Hôm nay biết tin trường Mục Căn cũng tới, Olivia có thể không kích động ư?
Tuy nhiên, trải qua nhiều tháng huấn luyện, Olivia hôm nay sẽ không biểu hiện sự kích động ấy ra ngoài. Vì vậy hắn chỉ quay đầu nhìn về phía Học viện tổng hợp đế quốc bằng ánh mắt nóng rực mà cấp bách.
Tầm mắt lướt qua, bị hắn nhìn chằm chằm, tân sinh học viện khác không khỏi hơi phát run!
 ̄▽ ̄ cậu em nhỏ xinh dễ cưng của Học viện quân sự đế quốc kia nhìn mình nhiệt tình dữ thần, chắc ẻm thấy mình cool ngầu đáng tin quá đây mà? Ngay tiếp theo có cả em tân sinh thiếu gân não nào đó gật gù đắc ý.
Mà đứa đầu óc bình thường hơn chút thì chỉ biết run và run càng thêm tợn: Huấn luyện viên ơi... tự dưng em muốn đi tè thì phải làm sao?
Cơ mà xa quá!
Ở giữa là đội ngũ hình vuông của học sinh năm học viện, Học viện quân sự đế quốc và Học viện tổng hợp đế quốc quả tình cách nhau quá xa, mà đám học sinh của những học viện kia lại cực kỳ đô con, Olivia chỉ nhìn thấy một hàng trăng trắng thấp tha thấp thoáng ở tuốt đằng xa.
Lời của người trên đài kiểm duyệt hoàn toàn không lọt tai hắn, hắn chỉ nghe thấy tiếng rống truyền tới từ Học viện tổng hợp đế quốc, trong tiếng rống ấy có người mà mình muốn gặp...
Nỗi xúc động nhớ nhà trào dâng mãnh liệt như sóng biển, loáng cái phủ lấp toàn thân Olivia.
Mãi khi người trên đài nói xong, Chapson bên cạnh chạm nhẹ một cái, Olivia mới định thần lại. Ra lệnh cho đội ngũ hình vuông của Học viện quân sự đế quốc quay ra sau hết, rồi lẳng lặng đứng chờ tại chỗ.
Buổi nói chuyện đã kết thúc, toàn thể tân sinh được yêu cầu đến phòng ngủ cất hành lý. Cũng vì vị trí đội ngũ, Học viện tổng hợp đế quốc tới cuối cùng lại thành đội ngũ rời đi đầu tiên, mà Học viện quân sự đế quốc đứng trong cùng cũng là đội đi cuối.
Đến tận lúc này, tân sinh Học viện quân sự đế quốc mới tức tối nói thầm, học viện nhà mình cứ đứng nhất mãi làm gì không biết!
Đứng kế bên Học viện tổng hợp đế quốc, Học viện quân sự Dowland Offa muôn đời xếp nhất từ dưới đếm lên lại đạt được quyền lợi theo chân thiên sứ... Cái, cái này quá bất công với Học viện quân sự đế quốc rồi!
Nhưng mặc cho trong mắt tóe lửa, họ vẫn chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, dòm đội ngũ trắng tinh đi tới đầu kia của nơi đóng quân.
Là học viện tân nương, ấn tượng mà Học viện tổng hợp đế quốc tạo cho người ta chính là múa may làm màu, lần này lại tham gia cuộc thi quân huấn dành cho tân sinh, rất nhiều tân sinh tuy rằng hưng phấn, nhưng đến cùng vẫn không cho rằng họ có tài cán gì, ngược lại khích lệ học viện khác càng thêm cố gắng thì đúng thật có tác dụng.
Ngặt nỗi, khi đội ngũ Học viện tổng hợp đế quốc thực sự đi lướt qua những học viện quân sự khác, họ bỗng nhiên thấy không chắc lắm —
Quá chỉnh tề! Cách đi của Học viện tổng hợp đế quốc vô cùng đồng đều!
Âm thanh giày đạp xuống đất đồng nhất như tiếng bước chân của một người, song lại được phóng đại gấp ngàn lần, thời điểm đội ngũ màu trắng đến gần, tất cả mọi người tưởng như mặt đất dưới chân mình thoáng rung động!
Không chỉ tần suất đặt chân, mà cách đi cũng giống nhau như đúc, vô luận là nắm tay đong đưa, độ cao thấp của hai cánh tay, hay độ cao mũi chân khi đá lên, tất tật đều y chang nhau.
Động tác hết sức máy móc và đơn giản, nhưng khi hơn một ngàn người đồng thời thực hiện một cách đều nhịp, những người đang chứng kiến chỉ cảm thấy một luồng khí thế dời núi lấp biển toát ra từ bọn họ ập vào mặt!
Ngầu quá xá – trong lòng nhiều tân sinh đều hiện lên ý nghĩ này.
Ngay lập tức, bọn họ lại thộn mặt: Đây, đây vẫn là học viện tân nương sao? Có đúng là học viện tân nương nổi tiếng dịu dàng vô hại của đế quốc không thế?
Mới đầu xem tư thế đứng còn tưởng đây là huấn luyện lễ nghi đặc biệt gì gì của học viện tân nương, bây giờ chỉ đành nhao nhao thừa nhận mình nhìn lầm rồi: Tuyệt đối không phải lễ nghi chi hết! Nhất định là huấn luyện đặc biệt nào đó! Chắc mẩm mấy vị tân nương đang tiếp nhận huấn luyện đặc biệt rồi!
***
Không quan tâm phản ứng của tân sinh viện khác, Học viện tổng hợp đế quốc chỉ cố gắng tiến lên theo đúng nội dung huấn luyện ngày thường.
Lần đầu tiên đến một nơi như vầy, bước đi theo đội hình vuông trước mặt đông đảo học sinh trường quân đội hàng top, ban đầu họ cũng hơi khẩn trương, nhưng cơ thể được huấn luyện nghiêm chỉnh lại chiến thắng đại não căng thẳng. Khi khẩu hiệu của Dobby vang lên, bọn họ lập tức bắt đầu cất bước.
Cũng bởi hồi hộp thái quá, thành ra ánh mắt nhìn phía trước hung hãn hơn mọi lần chút đỉnh, bước chân cũng phá lệ mạnh bạo, thế nên cả đội mới cho người ta cảm giác khí thế đặc biệt kinh người ý mà  ̄▽ ̄. Dobby với kinh nghiệm (nuôi bò?) phong phú + giọng nói vang nhất được Mục Căn giao nhiệm vụ hô hào mọi người. Thận trọng làm tròn chức trách của mình, Dobby luôn đi bên cạnh tổng chỉ huy Mục Căn, mọi chỉ lệnh của tổng chỉ huy đều truyền đạt thông qua Dobby.
Để đúng lúc nhận được lệnh của tổng chỉ huy, cúi đầu quan sát Mục Căn trở thành nhiệm vụ hàng ngày quan trọng nhất của Dobby, Mục Căn lúc nào cũng bình tĩnh, khuôn mặt luôn tươi cười, một người cực kỳ tốt bụng — đây là nhận thức nhất quán của Dobby về Mục Căn. Nhưng bữa nay Mục Căn cư xử lạ lắm, Dobby nhận ra Mục Căn đang gấp. Cậu hình như rất muốn quay đầu, nhưng ngại việc mình đang làm nên phải nỗ lực áp chế dục vọng.
Tổng chỉ huy... muốn đi vệ sinh hở? Nói vậy, có nên thay đổi tần suất khẩu hiệu để mọi người đến WC lẹ hơn không ta — Dobby nghĩ vô cùng tri kỷ.
Nhưng tần suất khẩu hiệu nhanh hơn, Mục Căn chẳng những không thả lỏng, mà thoạt nhìn còn gấp hơn hồi nãy, Dobby ngơ ngác, sau đó bóng đèn trong đầu lóe sáng: Nghe bảo Olivia chuyển trường đến Học viện quân sự đế quốc, Mục Căn cậu ấy... cậu ấy nhất định muốn quay lại tìm kiếm Olivia đúng không? Song đang đứng giữa đội ngũ đâu thể vô duyên vô cớ quay đầu... chuyện này...
"Đi nghiêm — đi!" Giây tiếp theo, Dobby rống khẩu lệnh mới, đội hình của Học viện tổng hợp đế quốc tức thì thay đổi cách đi theo khẩu lệnh, bước đi nghiêm của tất thảy tân sinh trở nên long trọng hơn!
Âm thanh đế giày chạm đất càng nặng nề, biên độ cánh tay lớn hơn, cảm giác chấn động họ mang lại cho người ta càng mãnh liệt bội phần!
"Nhìn sang phải — nhìn!" Khẩu lệnh thứ hai phát ra, sau khi biến đổi cách đi, đầu các tân sinh đồng loạt xoay 35 độ sang bên phải, cứ vậy, tầm mắt họ vừa vặn chạm phải những học sinh trường quân đội đang chờ mình đi qua!
Từng gương mặt, hoặc trợn mắt há mỏ, hoặc kinh ngạc, thậm chí mang theo một chút kính sợ hiển hiện trước mắt họ.
Mấy đứa ấy trông như đang muốn nói "Oa! Nhìn tụi nó ngầu ghê chưa!" ý ~
Thấy thế, đám tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc vốn đang khẩn trương đến cả người cứng đơ thoáng cái thả lỏng, ánh mắt nguyên bản còn chút do dự trở nên kiên định, họ quang minh chính đại nhìn về phía những tân sinh trường quân đội đang vụng trộm đánh giá mình, thu hoạch được càng nhiều ánh mắt tán thưởng, bọn nhỏ đang thấp thỏm không yên cũng lớn mật hơn.
Tâm tính của người bước đi trong đội thay đổi, khí thế cả đội liền bước lên tầm cao mới.
Gần như chạm mức hùng hổ dọa người.
Khoảnh khắc ấy, không ai xem họ là học viện tân nương múa may làm màu nữa, mà là một đối thủ đích thực!
Đồng thời, tầm nhìn của Mục Căn rốt cuộc chạm vào mắt Ollie.
Phảng phất như tâm linh tương thông, cùng trong khắc đó, Olivia cũng tìm ra Mục Căn!
Nhìn chằm chằm lẫn nhau, bọn họ chỉ nhìn đối phương thôi.
"Ollie, cậu khỏe không?"
"Tôi khỏe lắm, mà trông cậu có vẻ cũng ổn đấy, tôi đây an tâm rồi."
"~\(≧▽≦)/~"
"o(∩_∩)o"
Tuy rằng không thể trò chuyện, nhưng họ thoáng chốc đã đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt nhau.
Giao nhau, cắt nhau, rồi chia lìa.
Theo khẩu lệnh "nhìn thẳng phía trước" của Dobby, Mục Căn lại xoay đầu về, mắt nhìn đằng trước, khẽ nói một tiếng cám ơn với Dobby kế bên.
"Hổng có chi ^_^" Dobby cười nhẹ.
Trong phương pháp huấn luyện cổ xưa mà họ được học làm gì có chỉ lệnh "nhìn sang phải", khẩu lệnh vừa rồi hoàn toàn là Dobby cái khó ló cái khôn mà nhất thời phát huy. Mục đích chỉ có một, ấy là giúp Mục Căn gặp được Olivia nhân lúc đi ngang qua, nhưng không ngờ lại bộc lộ công hiệu chấn nhiếp kẻ địch, gia tăng lòng tin của quân ta. Xong việc, Dobby chẳng những không bị ai phê bình, mà còn được khen ngợi nữa cơ.
Ở hiền sẽ gặp lành nha ~
—–
Đôi chim non số khổ của tui ~ Tại sao yêu nhau hông đến được với nhau ~~
Neia: Bình luận đê. Likê đê. Tui thấy Olie chíp cưng thí mồ à. Mà rõ hài cái đoạn đầu của ảnh một đi không trở lại ấy chứ. Siêu moeee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play