Ba màn hình quan sát trong phòng điều khiển chính đồng thời tối đen —
Không lâu sau, từng ngọn đèn trong phòng lần lượt vụt tắt, tiếp theo lại là một trận rung lắc kịch kiệt dưới lòng bàn chân, Olivia đứng không vững nên ngã xuống đất, chưa đợi hắn kịp phản ứng, một vật nặng từ trên rớt xuống cơ hồ đè hắn ngất xỉu!

"Mau rời khỏi nơi này! Trốn đi! Mau lên!" Đúng lúc này, một binh lính gào toáng lên, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển.
Cho dù không nhìn thấy, Olivia cũng biết lũ người này tranh thủ quẳng hắn để bỏ chạy rồi, hắn nghe tiếng bước chân vội vàng, có vài tên lúc chạy đi còn đạp hắn mấy cước, vừa mạnh vừa nặng, Olivia cảm giác chân mình gần như bị đối phương đạp gãy!
Mẹ kiếp — Olivia thầm mắng một câu thô tục.
Ơn giời Manh Manh tìm thấy hắn rất nhanh, dùng cả thân thể bảo vệ đầu hắn, không nói tiếng nào.
Olivia vỗ nhẹ lên người Manh Manh, cố nén khó chịu trên người, dựa vào trí nhớ để gợi ý chỗ đặt bàn điều khiển cho Manh Manh — bất cứ chiến hạm hay phi thuyền nào cũng vậy, nơi kiên cố nhất trong phòng điều khiển chính vĩnh viễn là mặt tường kê bàn điều khiển, dưới tình huống này, trốn đằng đó là an toàn nhất.
Vòng dao động thứ ba càng thêm kịch liệt diễn ra đúng lúc hai người trốn dưới bàn điều khiển, đầu Olivia đụng mạnh lên bàn, hắn rốt cuộc nhịn hết nổi, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng tố chất cơ thể Olivia hết sức vững vàng, chỉ hôn mê chừng một phút đã tỉnh, hắn vịn mép bàn đừng lên, xung quanh bàn điều khiển tối mờ tối mịt.
Olivia thử nhấn một nút trên bàn điều khiển, song những cái nút tối om trông như đã ngỏm hết cả lũ, ấn xuống chả có phản ứng gì; Hắn còn thử cưỡng chế nhập mệnh lệnh, nhưng chờ đợi hắn vĩnh viễn là màn hình đen thui.
Chẳng biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, bàn điều khiển mất tác dụng rồi.
Không! Căn cứ phức tạp ngần này không thể nào chỉ có một bộ hệ thống thao tác, khẳng định vẫn còn hệ thống dự bị ngừa trường hợp khẩn cấp.
Cơ mà, trang bị khởi động hệ thống ấy có thể nằm ở đâu được chứ?
Mắt Manh Manh tạm thời biến thành công cụ chiếu sáng, Olivia cẩn thận tìm tòi xung quanh bàn điều khiển, không bỏ qua bất cứ góc nào, rốt cuộc mò thấy một chỗ có chất liệu khác hẳn với những chỗ khác dưới bàn điều khiển.
Hắn ngồi xổm xuống, nương theo ánh sáng Manh Manh phát ra, quả nhiên thấy một khối thủy tinh, dưới thủy tinh là một cái nút màu đỏ.
Olivia mím môi, cuối cùng vẫn đập vỡ khối thủy tinh.
Ngay khoảnh khắc ngón tay ấn lên cái nút, Olivia chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhói! Như thể bị cây kim nhỏ chích một phát, bèn nhanh chóng rút ngón tay về nhìn thử: Phía trên lại chẳng có lấy một giọt máu.
Nhưng —
"Đã xác nhận quyền hạn hoa tiêu." Theo âm thanh mở khóa, trên bàn điều khiển bỗng xuất hiện từng màn hình một! Hàng đống nút thao tác dày đặc lập tức phân bố lơ lửng quanh thân Olivia theo thói quen sử dụng của nhân loại!
*hoa tiêu: người cầm lái tàu thuyền, máy bay
"Ồ! Thời đó mà cũng có kỹ thuật này cơ à?" Olivia lên tiếng khen ngợi, rồi tức tốc dồn hết tâm tư lên bàn điều khiển ảo trước mắt.
Đầu tiên phải mở hệ thống phòng ngự lớp ngoài của Tokto Lanhaida!
Sau đó khởi động nguồn điện thứ hai của căn cứ!
Còn phải khởi động trình tự tự kiểm tra!
Ba nút này lập tức tiến gần hắn nhất, cũng nằm tại vị trí bắt mắt nhất, liên tục chớp nháy như đang chờ hắn ấn.
Với hệ thống thao tác chỉ khởi động trong tình huống khẩn cấp, đây là ba chỉ lệnh mà mọi điều khiển viên nhất định phải nhập vào, thảo nào được làm thành nút tắt.
Nhân viên thiết kế bàn điều khiển vẫn có tính người ra phết – Olivia nghĩ bụng thế, nhanh chóng ấn ba nút kia!
Tại nơi Olivia nhìn không thấy, lấy phòng điều khiển làm trung tâm, một tầng phòng hộ màu vàng bỗng vọt lên, hết lớp này đến lớp khác bao trọn phòng điều khiển!
Đây là tầng phòng hộ thứ nhất.
Ngay tiếp theo, lấy đường ranh giới doanh địa ngoài căn cứ làm mốc, tầng phòng hộ thứ hai theo đó xếp chồng lên nhau, tầng phòng hộ này không ẩn bên dưới giống tầng phòng hộ thứ nhất, mà do những vật phẩm xung quanh cấu thành! Theo tầng phòng hộ vàng kim dâng lên, nhưng tòa kiến trúc như phòng ngủ, phòng ăn, phòng giải trí của binh lính vốn được xây dựng trong đường biên giới lần lượt tan rã, toàn bộ trở thành một phần của tầng phòng hộ, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, mãi tới khi phía trên khép thành một hình tròn chuẩn không cần chỉnh!
Đây là tầng phòng hộ thứ hai!
Sau khi tầng phòng hộ thứ hai hoàn tất, tầng phòng hộ thứ ba tại khu vực xung quanh căn cứ cũng đã hình thành gần xong: Tất thảy kiến trúc ngoài doanh địa và giáp ranh Tokto Lanhaida chính là bộ phận xây nên tầng phòng hộ thứ ba. Tầng phòng hộ thứ ba ngăn cản toàn bộ đòn tấn công đến từ bên ngoài, ngẫu nhiên có cá lọt lưới lại bị tầng phòng hộ thứ hai chặn đứng!
Các binh lính dắt cả nhà trốn vào phòng ngủ, ngay từ khắc phòng dao động mãnh liệt đã phát giác điểm không đúng, vội trốn thoát trước khi phòng ốc bị mang lên trời, dợm ra khỏi cửa đã chứng kiến cảnh tượng chấn động – một màn phòng hộ ngay trên đỉnh đầu!
Khi màn phòng hộ khép kín, ánh sáng từ ngoại giới biến mất, họ lại chìm vào bóng tối. Chính lúc này, bốn phía chợt sáng lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy: Là phòng điều khiển phát ra ánh sáng.
Bọn lính bấy giờ mới phát hiện phòng điều khiển có thêm cái chụp phòng hộ hình tròn tự lúc nào, ánh sáng phát ra từ chính chụp phòng hộ ấy, không chói mắt mà hết sức êm dịu.
Mấy cái chụp phòng hộ này là sao đây? Với cả ánh sáng làm sao phát ra? Hết thảy diễn ra trước mắt khiến bọn lính hơi choáng váng.
Từ lúc sinh ra đã ở đây, thế mà chưa bao giờ biết bên dưới Tokto Lanhaida còn ẩn giấu chụp phòng hộ!
Ngay lúc họ hoảng hốt không thôi, bất thình lình, giữa họ truyền ra một tiếng gào thảm thiết: "Tiểu Đào đâu? Tiểu Đào nhà tôi đâu rồi?" Người lên tiếng là binh nhì từng giải đáp vấn đề giúp Olivia, ba ba của tiểu Bạo long. Bạn đời của hắn — một binh nhì khác cũng phát hiện con trai mất tích, liền co giò chạy tới vị trí phòng ngủ ban đầu, nhưng bên kia đã sớm hóa thành đất bằng, tìm thấy cái gì mới lạ đời.
"Lúc mới trốn ra tôi rõ ràng ôm cả ba đứa lên mà..." Binh nhì ngơ ngẩn dòm lên trời, gương mặt ngập vẻ kinh hãi.
"Có khi nào Tiểu Đào ngã xuống giữa đường không?" Biểu cảm trên mặt bình nhì càng thêm suy sụp, thú con nhà mình mới chưa đầy ba tuổi, còn mang theo một quả trứng...
Đúng! Còn trứng nữa!
Ban nãy dao động mạnh thế mà, rất nhiều phòng ốc sụp đổ, ngộ nhỡ Tiểu Đào bị đè, hậu quả dứt khoát không thể tưởng tượng nổi! Dẫu Tiểu Đào may mắn không bị đè, song nếu bị nhốt cùng cái tên đáng sợ kia trong chụp phòng hộ, Tiểu Đào sẽ có kết cục tốt ư?
Mới rồi người phe mình nhè lúc rối loạn trốn đi, chẳng những vậy, mình còn tranh thủ đạp hắn một cước, hiện mọi người đều bị chụp phòng bộ bao vây, chẳng biết sẽ vây tới khi nào, trời biết tên kia có đói bụng rồi xơi tái luôn con trai mình không!
"Tiểu Đào ơiiiiiiiii!" Hai vợ chồng binh nhì ôm nhau khóc rống.
Người khác cũng khóc.
Song, mọi người đều khóc vì Tiểu Đào, chẳng ai lo lắng quả trứng kia.
Quả trứng ông nội kia cứng muốn chết, bỏ miệng nhai còn chả vỡ, họ thực tình không lo tên kia sẽ làm gì quả trứng.
***
Kết hợp cú đánh cực mạnh mình vừa trải qua với tin tức cầu cứu từ Eustace Tasha, mới đầu Olivia tưởng bản thân gặp trúng vụ nổ tinh hệ.
"Đối tượng" có thể tạo thành uy hiếp cỡ ấy với Eustace Tasha, Olivia không cho rằng Tokto Lanhaida với kỹ thuật tụt hậu mấy trăm năm có thể chống chọi qua; Tương tự, hắn cũng không nghĩ kỹ thuật điều khiển và phán đoán của mình có khả năng ưu tú hơn hoa tiêu của Eustace Tasha, không liên quan tới thiên phú, nhiều lúc kinh nghiệm vẫn quan trọng hơn.
Nhưng hắn không thể chết.
Nghĩ đến những người trên hành tinh Bạch Lộ, Olivia cố gắng chống đỡ.
Không có thời gian ăn uống nghỉ ngơi, không lúc nào không chú ý chặt chẽ tình huống bên ngoài, năng lực phân tích thiên tài thêm tí máu liều của dân cờ bạc, sau ba ngày ba đêm kiên trì, hắn rốt cuộc nhận thấy bốn bề đã yên tĩnh lại.
Thời điểm tay rời khỏi bánh lái, hắn phát hiện toàn bộ ngón tay đã cứng ngắc, còn đang run nhè nhẹ.
Olivia định vị lại tọa độ hiện thời, ?? (??,??,??)
Một chuỗi ký hiệu không xác định.
Hắn rủ mắt, thả lỏng toàn thân, nhạy bén phát hiện cảm giác nặng trĩu trên đùi —
Ánh mắt sắc lẻm lia xuống, đập vào mắt là một tiểu Bạo long đang mềm nhũn tựa lên đùi hắn.
Đi lạc ba mẹ, cu cậu sợ quýnh cả lên, theo bản năng tìm kiếm sự che chở của người lớn trong bóng tối, mò mò một hồi liền mò đến Olivia đang tập trung tinh thần thao tác trước bàn điều khiển. Nó chưa từng chứng kiến bộ mặt khủng bố của Olivia, bèn trốn xuống dưới ghế của Olivia theo phản xạ, cất giọng gọi vài tiếng, song Olivia quá bận, căn bản không nghe thấy, Manh Manh cũng chẳng rảnh tay để ý nó. Tiểu Bạo long ôm trứng ông nội trong lòng, tủi thân lắm thay.
Phát giác Olivia rốt cuộc chú ý tới mình, tiểu Bạo long cuống quýt gọi thêm hai tiếng.
Đói bụng ba ngày ba đêm, tiếng kêu của cu cậu cực kỳ suy yếu, bụng còn hợp thời phát ra âm thanh rột rột.
Đồng thời, bụng Olivia cũng réo.
"Manh Manh, ta đói bụng." Lấy một túi đồ ăn từ chỗ Manh Manh, Olivia tự ăn mấy miếng, đoạn cau mày liếc xuống tiểu Bạo long dưới chân đang nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, thuận tay ném thức ăn cho nó, sau đó tìm Manh Manh lấy túi khác.
Đang đói gần chết, Tiểu Bạo long mừng húm, đừng thấy cu cậu nhỏ con mà lầm, sức ăn tuyệt không nhỏ đâu nha! Xơi sạch láng cả túi đồ ăn mới ợ hơi!
Tiểu Bạo long no bụng rồi, nhằm biểu đạt lòng biết ơn, nó đưa quả trứng bảo bối đeo trước cổ cho Olivia.
Nhóc con vô cùng lễ phép, chỉ là —
Thoải mái đưa ông nội cho người ta như vậy thiệt không sao chứ?
Nhìn nhóc con ăn no tính đi ngủ khò, Olivia nhíu mày, ngó thoáng qua quả trứng trong tay, tiện tay nhét nó cho Manh Manh.
Cùng lúc đó, Mục Căn cũng nhắc tới quả trứng trong ảnh chụp với ngài Sise:
"Ngài Sise, con muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Mời hỏi."
"Ngài ấp ra nhiều Cantus con như vậy, con muốn hỏi ngài trứng Cantus có hình dạng gì? Ngài xem quả trứng trong ảnh này đi, có phải trứng Cantus không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play