Muốn chung sống dài lâu với người có cá tính lập dị thì phải quen sống cùng với sự quái gở của người ta.
Kinh nghiệm của Tưởng Kha là không cần phải quen, chỉ cần lơ đi là được.
Sau khi bỏ qua: sở thích ít ỏi, đột nhiên thất thần, kháng cự thay đổi và những lời nói linh tinh của Đào Tư Trĩ, thì thật ra cũng có thể phân loại cậu vào người bình thường.
Sau khi chuyến du lịch mùa thu kết thúc, Đào Tư Trĩ cũng trở nên tương đối cởi mở hơn một chút.
Đào Tư Trĩ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lich năm ngày vào sang năm, cậu dự định sẽ xuất phát sau khi thi xong Đại học bảy ngày. Cậu nói với Tưởng Kha rằng đó là ngày thứ tư sau kì nghỉ tết Đoan Ngọ nên sẽ có rất ít người, đồng thời cũng nguyên cứu chỉ số SPF của một số sản phẩm chống nắng, xem xem nó có đáng tin hay không rồi chia sẻ với Tưởng Kha.
Mấy ngày sau, lúc Đào Tư Trĩ đang mê mệt với công viên du lịch hải dương mới mở, lúc chỉ có hai người, Tưởng Kha bắt đầu đả kích cậu một lần: “Có thể dừng lại được rồi, chắc chắn là không chơi vui như cậu nghĩ đâu.”
Đào Tư Trĩ ngồi trên giường, dựa lưng vào tường lướt web trên điện thoại, lựa chọn giả vờ như không hề nghe thấy hắn nói gì.
Chờ tới khi phải rút thẻ trong trò chơi, cậu mới tiến đến gần bên cạnh Tưởng Kha.
“Hôm nay giúp tôi rút được thẻ du lịch mùa thu đi.” Bả vai cậu dựa vào cánh tay Tưởng Kha, dùng ngữ điệu nghe thật ngây thơ để nói lời vong ân phụ nghĩa: “Ngày hôm qua cậu chỉ rút được một tấm thẻ R bình thường.”
“Đào Tư Trĩ, cậu còn có lương tâm không vậy?” Tưởng Kha cầm lấy điện thoại của cậu hỏi.
Đào Tư Trĩ không nói một lời, cậu nghiêng đầu thò lại gần, hôn lên khuôn mặt Tưởng Kha một cái.
Hoạt động giới hạn đặc biệt của Tết Trùng Dương đã bắt đầu rồi, thẻ mà Đào Tư Trĩ muốn chắc là chỉ có mình hắn mới có thể rút ra nhiều lần đến như vậy.
Vào ngày thứ sáu cuối tháng mười, Tưởng Kha cùng Đào Tư Trĩ đi ra khỏi cổng trường, vừa liếc mắt một cái đã thấy mẹ mình cùng anh trai Đào Tư Trĩ đang đứng nói chuyện phiếm ở dưới bóng cây cách đó không xa.
Bước chân Tưởng Kha hơi dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ một cái. Đào Tư Trĩ thấy anh trai của cậu, cũng lộ ra biểu cảm hơi ngơ ngác một chút.
Mấy tháng gần đây, phần lớn thời gian sau khi tan học vào thứ sáu, Đào Tư Trĩ đều đi theo Tưởng Kha về nhà ăn cơm, rồi sau đó ngủ lại ở nhà hắn. Hơn nữa cứ mỗi khi tới khoảng 10 giờ tối, Đào Tư Trĩ sẽ yêu cầu Tưởng Kha dẫn cậu đi hiệu sách phục vụ 24/24, ngay cả mẹ của Tưởng Kha cũng không thế nào quản lí được việc này.
Tưởng Kha hoài nghi Đào Tư Trĩ ở nhà không có loại đãi ngộ kiểu này.
“Anh.” Đào Tư Trĩ bước tới bên cạnh anh trai cậu, tự nhiên mà cầm cặp sách đưa cho anh, hỏi: “Có chuyện gì mà anh tới đây thế.”
Anh cậu ngẩn ra rồi nói: “Anh tới đón em.”
Đào Tư Trĩ có hơi kháng cự nói: “Thứ sáu em ở lại nhà Tưởng Kha rồi.”
“Buổi chiều ba mẹ đã quay về rồi,” anh cậu nói: “Em đã quên ngày mai cả nhà tổ chức sinh nhật cho em rồi sao?”
Tưởng Kha nghe vậy cũng hơi sửng sốt một chút.
Đào Tư Trĩ không hề bị kinh ngạc mà dừng lại, cậu bình tĩnh nói chuyện với anh trai mình: “Em không quên, nhưng chuyện này đâu có liên quan tới việc đêm nay em ngủ ở chỗ nào đâu?”
“……” Anh trai của Đào Tư Trĩ hình như rất có sở trường trong việc lí giải logic của cậu, hắn hỏi Đào Tư Trĩ, “Có phải em đã hình thành thói quen mới nào mà anh không biết vào tối thứ sáu rồi không?”
“10 giờ em muốn đến hiệu sách phục vụ 24/24.” Đào Tư Trĩ lập tức nói, cậu còn sửa đúng lời anh trai mình: “Không phải thói quen mới, đã hình thành được một khoảng thời gian rồi.”
Đào Tư Viễn thở dài, đành phải hứa hẹn với Đào Tư Trĩ: “Đêm nay anh đưa em đi là được chứ gì.”
“Được.” Đào Tư Trĩ nói, “Đến cửa nhà em còn muốn mua kem ly.”
“Được được được.” Anh trai cậu bất đắc dĩ nói, sau đó lại quay đầu mỉm cười với Tưởng Kha: “Vất vả cho em rồi.” Anh nói tiếp: “Vừa nãy anh đang nói chuyện với phu nhân Tưởng, ngày mai là sinh nhật của Tư Trĩ, nên anh muốn mời phu nhân Tưởng và em đến. Không biết em có rảnh hay không.”
“Nếu đã có hẹn khác thì đừng ngại nói với anh.” Anh tri kỉ nói: “Em chắc hẳn có rất nhiều bạn bè.”
Cùng lúc đó, bản thân Đào Tư Trĩ là nhân vật chính của chủ đề lại đứng ở một bên, không nói một lời. Tưởng Kha nhìn biểu cảm của cậu đã biết ngay cậu đang thất thần, hắn liền nói với Đào Tư Viễn: “Em có rảnh.”
Biểu hiện của Đào Tư Viễn rất vui vẻ, anh trịnh trọng nói cảm tạ với hắn, giống như cảm thấy Tưởng Kha nguyện ý tham dự đã là ân huệ rất lớn đối với Đào Tư Trĩ.
Lên xe, mẹ của Tưởng Kha nói với hắn: “Tiểu Đào nói với mẹ, con là người bạn đầu tiên của Tư Trĩ cùng cậu ấy ăn sinh nhật.”
“Ồ.” Tưởng Kha vừa nhận được tin nhắn từ Dương Kiêu, mở điện thoại ra, nghe vậy liền ngẩng đầu, vô ý thức hỏi bà: “Đào Tư Trĩ còn có cả bạn ăn sinh nhật hay sao?”
Tưởng Kha sửng sốt, nhận ra mẹ mình hiểu nhầm, hắn giải thích: “Con không có ý đó.”
Nhưng mẹ hắn lại không tin, bà lắc lắc đầu, bảo hắn “xấu tính”, một lát sau, lại lẩm bẩm một mình: “Ngày mai nên tặng Tư Trĩ cái gì mới được đây? Tiểu Đào cũng thật là, đến hôm nay mới nói. Vốn dĩ mẹ định rủ ba con đi cùng, nhưng lúc nãy hỏi thì ba con lại không rảnh…… À, mẹ nhớ ra rồi, chỗ mẹ có một chiếc thẻ khẩn cấp đoạn này là sao đây=))) cần raw…… Danh sách quà, vậy thì chọn hai cái từ trên đó đi, mẹ một cái con một cái.”
“Không cần.” Tưởng Kha từ chối: “Con tự mình chọn.”
Bình thường Tưởng Kha tặng quà bạn bè đều sẽ hỏi thẳng bạn muốn cái gì, đây là lần đầu tiên hắn muốn tự mình chọn. Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn không thể nào quyết định được, bởi vì hắn biết ngoại trừ trò chơi cùng dự định đi du lịch vào năm sau thì hình như Đào Tư Trĩ chỉ thích mình hắn.
Trong đầu Tưởng Kha thậm chí còn sinh ra loại suy nghĩ bất bình thường không giống với hắn: “ Nếu không thì tặng một màn tiếp xúc thân thể coi như món quà phi vật chất là được rồi.” Cuối cùng hắn đành gửi tin nhắn cho Đào Tư Trĩ, hỏi: “Muốn quà sinh nhật gì?”
Không biết Đào Tư Trĩ đang làm gì mà mười mấy phút sau mới trả lời Tưởng Kha: “ Ngày hôm qua cậu lại không rút được bộ du lịch mùa thu.”
Tưởng Kha buông điện thoại, hắn quyết định đi ra khỏi nhà, chọn mua một chiếc máy chơi điện tử cùng với trò chơi mà hắn phỏng đoán Đào Tư Trĩ có lẽ sẽ thích.
Nhà hàng tổ chức sinh nhật cho Đào Tư Trĩ là tại một quán ăn Trung Quốc gần tiểu khu nhà cậu.
Diện tích của quán ăn Trung Quốc đó cũng không lớn nhưng trang hoàng lại tinh xảo. Người phục vụ dẫn Tưởng Kha cùng mẹ hắn đi vào. Tưởng Kha để ý thấy quán ăn được vệ sinh rất sạch sẽ, tất cả khe hở giữa các vật dụng làm bằng gỗ lim trong quán đều sáng lấp lánh, không nhiễm một hạt bụi.
Đẩy cửa ghế lô ra, hắn thấy Đào Tư Trĩ đã ngồi yên vị bên trong, người bên cạnh hẳn là cha mẹ cậu.
Nhìn bề ngoài cha mẹ Đào Tư Trĩ đều là những người trung niên có sự nghiệp thành công. Họ có khí chất tự tin, cách nói năng cũng không tầm thường. Bố mẹ cậu tự giới thiệu là họ đối tác của một viện pháp luật nổi tiếng trong thành phố, khác xa trong dự đoán của Tưởng Kha.
Sau khi đem quà tặng đưa cho Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha cùng mẹ ngồi vào chỗ, cha của Đào Tư Trĩ bắt đầu làm nóng bầu không khí.
Ông nói đùa rằng không phải bọn họ không muốn đặt nhà hàng tốt hơn một chút, nhưng số nhà hàng trong thành phố này đồng ý để Đào Tư Trĩ vào bếp tham quan, đồng thời còn có thể đạt được tiêu chuẩn vệ sinh của cậu thật sự quá ít.
Cả bàn ăn chỉ có một mình Đào Tư Trĩ là không cười, cậu quay đầu nhìn đống quà tặng xung quanh mình, sau đó nhìn về phía Tưởng Kha, cách cha và anh trai mình, hỏi hắn: “Tôi có thể bóc quà ra không?”
Hình như cha mẹ của Đào Tư Trĩ bỗng nhiên có hơi căng thẳng, có lẽ là cảm thấy Đào Tư Trĩ không được lễ phép cho lắm, sợ người bạn duy nhất của cậu có ý kiến.
Tưởng Kha nói với Đào Tư Trĩ: “Cậu cứ bóc đi.” Bọn họ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cha của Đào Tư Trĩ bưng chén rượu lên, trong nền thanh âm Đào Tư Trĩ bóc quà tặng kính rượu mẹ Tưởng Kha, có chút trịnh trọng khác thường mà cảm ơn hai mẹ con họ.
Lúc này, Đào Tư Trĩ đã mở xong quà của Tưởng Kha. Cậu lấy chiếc hộp đựng máy chơi điện tử ra nhìn qua nhìn lại, hỏi Tưởng Kha: “Đây là cái gì? Máy chơi game à, phải chơi thế nào?”
Cậu đặt máy chơi game xuống, ôm hộp quà lớn mà nhân viên bán hàng đã giúp Tưởng Kha gói lại xong, đi tới bên cạnh Tưởng Kha, nói: “Cậu dạy tôi đi.”
“Tư Trĩ.” Đào Tư Viễn hơi xấu hổ mở miệng gọi Đào Tư Trĩ, nói: “Em quay lại ngồi xuống ăn cơm trước đã.”
Đào Tư Trĩ vẫn nhìn Tưởng Kha, đột nhiên nói: “Quá nặng, tôi không ôm nổi.” Hộp quà liền từ giữa hai cánh tay cậu rơi xuống mặt đất, nện lên chân cậu, khiến cậu nhảy dựng ra phía sau, phát ra tiếng nghẹn ngào: “Đau quá.”
Tưởng Kha suýt chút nữa đã cười, hắn nhắc cậu ôm đồ cẩn thận một chút, sau đó lại cúi đầu giúp hắn mở hộp lấy máy chơi game ra, lại đưa cho cậu xem trò chơi hắn đã chọn, giới thiệu vài cái.
Đào Tư Trĩ tựa vào bên cạnh ghế dựa của Tưởng Kha, không hề có định quay trở về, chỉ chỉ trỏ trỏ trò chơi mà Tưởng Kha giới thiệu: “Ồ, tôi không thích cái này.”, “Cũng được”, “Cái này được đấy, cậu thật biết chọn.”, lại còn vô cùng tham lam nói: “Nếu cậu đã tặng cho tôi cái máy chơi game tốt thế này, ngày mai còn giúp tôi rút được bộ đồ du lịch mùa thu nữa chứ.”
Ngại với người nhà Đào Tư Trĩ còn ở đây, Tưởng Kha không dám nói thêm câu nào.
Tưởng Kha không ngại Đào Tư Trĩ vẫn luôn ở bên cạnh hắn nói chuyện, dù sao chỗ ngỗi của bọn họ cũng là khoảng cách cho hai người, rất xa.
Nhưng Đào Tư Viễn rất nhanh đã nhìn không được nữa, anh đi tới, mạnh mẽ lôi Đào Tư Trĩ đi, ấn cậu ngồi lên ghế: “Cơm nước xong về nhà anh giúp em nghiên cứu.”
Biểu cảm của Đào Tư Trĩ không được tình nguyện cho lắm, cậu nhìn Tưởng Kha, sau đó lại mất hứng nói với Đào Tư Viễn: “Không cần, đây là của em.”
Đào Tư Viễn giơ hai tay lên: “Em nói cái gì đều đúng.”
Giữa trưa hôm nay, cha của Đào Tư Trĩ hình như rất vui vẻ, ông uống hết hơn phân nửa bình rượu trắng, rõ ràng vì thế mà nói nhiều hơn hẳn.
Lúc đầu ông tán gẫu với mẹ Tưởng Kha, sau đó lại nhận ra bọn họ có khá nhiều bạn chung, lại nói về một ít tin đồn thú vị trong cuộc sống. Lúc sau lại mẹ Đào Tư Trĩ cũng bắt đầu cố vấn cho mẹ Tưởng Kha về chuyện quỹ từ thiện, ông yên lặng lắng nghe.
Lúc đề tài sắp kết thúc, ông bỗng nhiên cảm khái với mẹ Tưởng Kha: “Thật ra lúc con trai tôi lên tám, chúng tôi còn tưởng rằng nó đã làm quen được với người bạn đầu tiên. Tôi còn bảo Tư Trĩ mời bạn tới nhà tham gia tiệc sinh nhật. Con trai tôi nói nó sẽ đến nên vẫn luôn chờ từ giữa trưa tới buổi tối, không chịu đốt nến.”
Hai mắt mẹ Tưởng Kha trợn to, Tưởng Kha cũng nhìn về phía ông. Chỉ có Đào Tư Trĩ lén lút cúi đầu, nghiên cứu tờ hướng dẫn của máy chơi game.
Cha Đào Tư Trĩ nói tiếp: “Sau đó tôi lại nhịn không được hỏi xin chủ nhiệm lớp số điện thoại của cha mẹ bạn học kia. Lúc gọi điện qua, cha mẹ nó lại nói nó có hẹn với bạn bè, đang chơi đùa vui vẻ ở nhà, căn bản không hề nhắc đến chuyện của con trai tôi.”
Tưởng Kha nghe xong lại nhìn thoáng qua Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ ngẩng đầu lên, nhìn cha cậu, giống như tùy ý mà hỏi: “Là Thù Hoa phải không?”
Cha cậu “Ừ” một tiếng, lộ ra biểu cảm tức giận, thấp giọng nói: “Sau này cha mẹ mới biết được nó là người đầu tiên gọi sau lưng… biệt hiệu của con, còn trộm đồ của con.”
Cha Đào Tư Trĩ cúi đầu, yên lặng uống vào một ngụm rượu.
“Đứa nhỏ này quá xấu tính rồi.” Mẹ Tưởng Kha căm giận nói thêm.
Lúc này, Đào Tư Trĩ lại tiếp tục nhìn hướng dẫn sử dụng, giống như chưa từng đưa ra câu hỏi nào. Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ trong chốc lát, hỏi cha Đào Tư Trĩ: “Cuối cùng Đào Tư Trĩ có ăn bánh kem không?”
“Nó không muốn ăn. Bác đốt nến cho nó, nó liền tức giận đến phát khóc, nổi giận với bác, lại còn đánh bác.” Cha cậu nói, sau đó lại cười: “Nhưng đến cuối cùng nó vẫn ăn, dù sao cũng là vị hương thảo.”
Có lẽ là vì cảm thấy chủ đề này có hơi nặng nề, lúc sau ông không hề nói về chuyện của Đào Tư Trĩ, thay vào đó lại kêu người phục vụ bóc bánh kem ra mang lên.
Bánh kem của Đào Tư Trĩ là thuần một màu trắng gạo, không hề có bất cứ trang trí nào, cha mẹ cậu đốt cho cậu ngọn nến 18 tuổi, sau đó tắt đèn, cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật, Đào Tư Trĩ thổi tắt ngọn nến.
Khi đèn sáng lên, Đào Tư Trĩ rất hiếm khi mà lộ ra một nụ cười có ý nghĩa, cậu nhấp môi trên, gương mặt hơi hơi phồng lên, đôi mắt nhìn bánh kem.
“Con trai, có thể ước được rồi.” Mẹ Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ liếc nhìn mẹ một cái. Mẹ bỗng nhiên nói thêm với Đào Tư Trĩ: “Điều ước không cần thiết phải nói ra lời nha.”
“Thôi được.” Đào Tư Trĩ nói, sau đó nhìn chăm chú vào bánh kem suy nghĩ một lát: “Ước xong rồi.”
Sau khi bữa cơm kết thúc, bọn họ ra khỏi quán ăn, Tưởng Kha cuối cùng cũng đi tới bên cạnh Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ vẫn mặc một chiếc áo thun không có hình vẽ nào, nhìn qua khá là thoải mái. Cậu bước chậm lại, vừa đi vừa quan sát Tưởng Kha. Chờ hai người đã cách người lớn trong nhà một đoạn ngắn, cậu mới hỏi Tưởng Kha: “Khi nào cậu dạy tôi chơi máy chơi game thế?”
Lông mi Đào Tư Trĩ rất dài, nhưng lại không quá rậm, màu nâu, nhìn qua rất mềm mại. Cậu nhìn Tưởng Kha, lại nhìn Đào Tư Viễn đi phía trước giúp cậu cầm hộp quà, nhỏ giọng nói: “Muốn ngay bây giờ.”
“Vậy cậu về nhà cùng tôi đi.” Tưởng Kha nói với cậu.
Đào Tư Trĩ “Ừ” một tiếng, sai bảo Tưởng Kha: “Cậu nói vớianh tôi đi.”
Tưởng Kha đành phải đi chào hỏi Đào Tư Viễn. Đào Tư Viễn biết ơn mà đem túi đưa cho Tưởng Kha, nói: “Làm phiền em rồi!”
Buổi chiều mẹ Tưởng Kha định tới văn phòng của quỹ hội, vậy nên bà đưa Tưởng Kha cùng Đào Tư Trĩ về nhà trước.
Tưởng Kha cầm theo túi quà đi lên cầu thang. Đào Tư Trĩ đi bên cạnh hắn, duỗi tay cào tay hắn, cào vô cùng nhẹ, giống như đang nhắc nhở Tưởng Kha cậu đang ở đây.
Sau khi vào phòng, Tưởng Kha đem túi đặt ở trên mặt đất, Đào Tư Trĩ tiến sát hắn hơn, tựa như đang dán trên lưng hắn vậy, ôm eo hắn từ phía sau nói: “Tưởng Kha, sau này tôi vẫn muốn đi theo cậu đến hiệu sách 24/24.”
Tưởng Kha xoay người, rũ mắt nhìn Đào Tư Trĩ vài giây, bắt nhẹ lấy vai cậu, đẩy cậu lên trên cửa. Đào Tư Trĩ thuận theo mà hơi ngẩng mặt, nhắm hai mắt lại.
Tay Đào Tư Trĩ đặt trên lưng Tưởng Kha, rồi lại chậm rãi trượt xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT