Chương 3. Bạn gái cũ trong lớp học
“Lục Nguyên, cậu đang ở đâu, nhanh lên lớp đi, tiết này là môn quản lý học đấy, đừng có mà đến trễ.”
Trương Huy gửi tới một dòng tin nhắn.
Thầy giáo Trịnh Cốc dạy môn quản lý học nổi tiếng là một người thầy cay nghiệt, vô cùng ghét học sinh tới muộn, có người nói rằng chỉ cần muộn ba lần sẽ trực tiếp tạch môn.
Lục Nguyên không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vội vàng vàng xách theo túi nilon, đến ký túc xá còn không kịp quay về, chạy thẳng một mạch tới giảng đường.
“Báo cáo.”
Ba chân bốn cẳng chạy như vậy rồi mà cuối cùng vẫn muộn.
Lục Nguyên đứng ở cửa lớp, cảm giác ánh mắt của mọi người trong lớp đang dồn cả lên người mình.
Cứ đứng như vậy khoảng chừng nửa phút đồng hồ, vậy mà Trịnh Cốc không thèm liếc nhìn Lục Nguyên lấy một cái, cứ thế mà giảng bài thao thao bất tuyệt.
Giống như hoàn toàn không nhìn thấy Lục Nguyên vậy, bầu không khí này, muốn xấu hổ cỡ nào có xấu hổ cỡ đó.
“Mải đi nhặt rác đến mức quên cả thời gian luôn rồi à? Cậu đến muộn đấy cậu có biết không? Rốt cuộc cậu là sinh viên hay gã lang thang đầu đường xó chợ vậy hả?
Cuối cùng Trịnh Cốc cũng gỡ kính xuống rồi liên tiếp buông lời như lửa đạn.
Rõ ràng, những câu hỏi này hoàn toàn không cần câu trả lời, chỉ là đang muốn sỉ nhục người khác mà thôi.
Và rồi hầu hết học sinh trong lớp lập tức cười phá lên.
Không sai, ai cũng có thể nhìn thấy chiếc túi nilon to bự chảng mà Lục Nguyên đang cầm trong tay kia, dĩ nhiên là phải thấy được rồi, dù sao bên trong cũng chứa những một triệu tệ cơ mà.
Với lại Lục Nguyên ăn mặc rách rưỡi như vậy, chiếc túi này nhìn lại giống như túi rác, thật sự rất giống mấy người đi nhặt ve chai.
“Nào, mở túi nilon đó ra đi, để mọi người nhìn xem cậu đã lượm được bảo bối gì rồi?”
Trịnh Cốc lại buông lời chế giễu nói.
Ha ha.
Lại tiếp tục một tràng cười trong lớp.
“Không cần đâu.”
Lục Nguyên hờ hững đáp lời.
Mặc dù Trịnh Cốc thân là thầy giáo vậy nhưng nhân cách vô cùng tồi, đối với những sinh viên gia cảnh nghèo khó, ông ta luôn khinh thường ra mặt, vậy nhưng lại luôn ôn hòa đối đãi với những sinh viên có xuất thân không tầm thường, gia đình bề thế.
Lục Nguyên cực kỳ không thích loại người hai mặt kiểu này.
“Hừ, mang theo bảo bối của cậu về chỗ ngồi đi. Nhớ kỹ, tới trễ thêm hai lần nữa thì đừng có mong được học tiếp nữa. Đúng là càng nghèo thì càng không có tiền đồ.
Nhìn Lục Nguyên như vậy, Trịnh Cốc cũng cảm thấy chán ghét, hét lớn đuổi đi cho đỡ chướng mắt.
Lục Nguyên ngoan ngoãn nghe theo.
Từ cửa vào đến chỗ ngồi.
Không ít sinh viên nhìn chằm chằm vào chiếc túi nilon trong tay anh, một số người ghé tai nhau thì thầm to nhỏ rồi sau đó khúc khích cười, có vẻ như đang nói đến chuyện anh đi nhặt ve chai.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lục Nguyên cũng không nghe giảng.
Anh nằm dài trên bàn mà ngủ, hôm nay chạy đi chạy lại, thật sự hơi mệt.
Đây chính là cái hay khi học đại học, chỉ cần không nói chuyện, không gây sự, không làm ảnh hưởng tới những sinh viên khác thì muốn làm gì cũng được, chẳng ai thèm quản.
Đang say giấc nồng, Lục Nguyên bỗng cảm thấy cánh tay mình bị người nào đó vỗ một cái.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lý Mộng Dao.
“Chỗ này… đều là của cậu sao?”
Lý Mộng Dao chỉ tay vào chiếc túi nilon, lúc này nó đã bị tháo mở, từng xấp từng xấp nhân dân tệ ở bên trong đều đã lộ ra ngoài cả rồi.
Hiện giờ, trên mặt Lý Mộng Dao không còn vẻ lạnh lùng, khinh miệt như lúc chia tay nữa, thậm chí còn có chút vẻ nịnh hót khó tả.
Lồng ngực của Lục Nguyên lại nổi lên cơn buồn nôn, anh chẳng buồn đáp lời, cầm chiếc túi nilon lên rồi đi thẳng một mạch.
“Anh yêu, anh yêu à.”
Lý Mộng Dao tức anh ách, ở phía sau gọi với.
Không còn chút vương vấn nào, vậy nhưng hai từ “anh yêu” này khiến cho lồng ngực Lục Nguyên bỗng chốc mềm nhũn, anh vẫn còn nhớ buổi tối hôm ấy, khi mình và Lý Mộng Dao chính thức trở thành người yêu, Lý Mông Dao không còn gọi anh là Lục Nguyên nữa mà gọi anh là “anh yêu”.
Khi được một cô gái gọi mình như vậy, trong lòng người con trai sẽ nảy sinh mong muốn được bảo vệ người con gái ấy suốt cả cuộc đời.
Hiện giờ lại được nghe Lý Mộng Dao gọi anh như vậy một lần nữa.
Anh không nhịn được mà dừng bước chân, quay đầu lại.
Bên tai anh, lại truyền đến một trận cười giòn tan.
Lục Nguyên lập tức sửng sốt, phát hiện ra mình thực chất chưa từng rời khỏi chỗ ngồi, chỉ là đang đứng lên vậy thôi, chiếc túi nilon kia thì vẫn nằm yên vị dưới chân, chưa hề được tháo mở, còn Lý Mộng Dao thì căn bản không phải đang nói chuyện với anh.
Vừa rồi, vốn chỉ là một giấc mộng.
Vậy nhưng, chuyện Lý Mộng Dao gọi hai từ “anh yêu” là thật.
Chỉ là người cô ta gọi không phải là Lục Nguyên mà là một nam sinh viên đang đứng ở ngoài cửa lớp nở một nụ cười mê hoặc.
Nhìn thấy nam sinh viên ấy, Lục Nguyên lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn chính là bạn trai mới của Lý Mộng Dao, Đỗ Lượng.
Vẻ ngoài của Đỗ Lượng không được ưa nhìn, gương mặt hơi thô kệch, dáng người cũng tương đối thấp, vậy nhưng bù lại trên người anh ta diện toàn đồ hiệu, Levi’s rồi Louis Vuitton.
Gia thế vô cùng hiển hách, được mệnh danh là “Tiểu vương tử của khoa tiếng Trung”
Chẳng mấy chốc, Lục Nguyên đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Giờ đã là giờ tan học, Đỗ Lượng tới đón Lý Mộng Dao, Lý Mộng Dao thấy Đỗ Lượng tới thì lập tức gọi anh yêu, mà hai tiếng này của Lý Mộng Dao thì quá quen thuộc với anh, dù sao thì trước kia cô ta luôn gọi anh như vậy.
Chính bởi vậy mà anh mới đứng lên trong vô thức.
Nhìn thấy Lục Nguyên ngây ngốc đứng lên, cả lớp lại được dịp cười rộ lên.
Dù sao thì mọi người đều biết chuyện tình của Lục Nguyên và Lý Mộng Dao cả rồi.
“Ui kìa, tôi gọi bạn trai của tôi mà, tại sao anh lại đứng lên?”
Lý Mộng Dao nũng nịu ôm lấy cánh tay Đỗ Lượng, nghe thấy tiếng cười vang của các bạn học, quay đầu lại thì thấy Lục Nguyên đang ngây ngốc nhìn mình, khóe miệng Lý Mộng Dao lập tức nhếch lên, nở một nụ cười khinh bỉ.
“Thằng nhãi kia, cậu mà còn tới quầy rầy Dao Dao nữa là cẩn thận tôi tìm người tới cắt cổ cậu đấy.”
Đỗ Lượng chỉ tay vào người Lục Nguyên mà mắng mỏ.
Đương nhiên là anh ta không hề quan tâm tới Lục Nguyên chút nào.
Anh ta không những là người có tiền có của mà còn là người của thành phố Kim Lăng này, quen không ít người trong giới xã hội đen, thỉnh thoảng cũng tới gặp mặt giao lưu với vị đại ca này đại ca nọ.
Thành thật mà nói, vẫn có một số nam sinh viên cảm thấy bất bình với câu chửi mắng vừa rồi của Đỗ Lượng.
Tuy rằng bọn họ không nhất thiết phải coi trọng Lục Nguyên, vậy nhưng cho dù có thế nào thì Đỗ Lượng là sinh viên của lớp khác, tự dưng chạy đến lớp mình dương oai diễu võ, lại còn cua gái lớp mình nữa, quả thật có chút tổn thương lòng tự tôn.
“Đừng nóng giận mà anh yêu, anh ta chỉ là một thằng nghèo kiết xác mà thôi.”
Trong khóe mắt của Lý Mộng Dao lúc này tràn đầy vẻ khinh miệt, không còn một chút tình cảm nào.
“Mộng Dao.”
Một nữ sinh bỗng nhiên đứng lên: “Mộng Dao, cậu hơi quá đáng rồi đấy cậu biết không. Tớ thật sự không ngờ được cậu và Lục Nguyên đã chia tay, hơn nữa cậu còn đá Lục Nguyên.”
Cô gái có vẻ rất kích động, giống như sắp sửa muốn nói lên những lời đã đè nén từ lâu.
Cô ấy tên là Trương Hà.
Có quan hệ rất tốt với Lục Nguyên và cả Lý Mộng Dao.
Có thể nói, trước lúc Lục Nguyên và Lý Mộng Dao chia tay, quan hệ của ba người họ vô cùng thân thiết, thường xuyên đi chơi cùng nhau, có đôi lúc lại rủ nhau đi liên hoan ăn uống.
“Trương Hà, cậu…” – Lý Mộng Dao thoáng chút lúng túng.
“Mộng Dao, tớ biết cậu là người ham hư vinh, vậy nhưng tớ không thể ngờ cậu lại truy cầu hư vinh tới mức như vậy, đá Lục Nguyên đi để đến với một người như Đỗ Lượng sao? Đỗ Lượng có cái danh thế nào cậu không biết sao? Cứ mấy tháng là lại thay một cô bạn gái mới, đầu năm vào lúc chào đón tân sinh viên anh ta còn tới dụ dỗ lừa gạt những em sinh viên mới nhập học, cậu hẹn họ với một kẻ như thế chính là vì tiền phải không? Tại sao cậu lại nỡ lòng làm tổn thương Lục Nguyên vậy chứ, đối với cậu, tiền quan trọng đến vậy sao, cậu có biết Lục Nguyên đối xử tốt với cậu thế nào không, cậu còn nhớ đêm hôm đó người cậu nóng rần lên, chúng ta không gọi được xe, chính cậu ấy là người cõng cậu trên lưng chạy mấy cây số để đưa cậu tới bệnh viện đấy, cậu quên rồi sao? Cậu ở trong bệnh viện truyền nước, hôm đó trời rất lạnh, vậy mà cậu ấy nguyện cởi áo của mình ra khoác lên người cậu, bản thân thì ra ngoài bệnh viện chạy bộ để sưởi ấm, cậu thực sự quên rồi? Vừa chạy bộ về, cậu nói cậu muốn ăn cháo, lúc đấy đã là nửa đêm, cậu ấy chạy ra ngoài mất một lúc lâu, cuối cùng cũng mua được cháo về cho cậu, chuyện đấy cậu cũng quên rồi sao?”
“Cậu ấy thật lòng thích cậu, chăm sóc cho cậu, cậu nói cậu muốn đổi điện thoại thế là cậu ấy lập tức lăn lộn làm thêm trong nhà hàng hơn một tháng để mua điện thoại cho cậu, lúc đi mua điện thoại, tớ cũng đi cùng với cậu ấy, cậu có biết cậu ấy hạnh phúc thế nào khi mua được chiếc điện thoại mà cậu hằng mong ước không? Còn vui hơn cả mua cho chính mình.”
“Đủ rồi đấy.”
Lý Mộng Dao có chút thẹn quá hóa giận: “Trương Hà, nếu như cậu còn coi tớ là bạn thì đừng nói nữa. Tớ chia tay với Lục Nguyên cũng là đúng đắn cả thôi, dù cho anh ta có vắt kiệt sức mình đi nữa cũng chỉ mua nổi một chiếc Oppo, Đỗ Lượng còn mua cho tớ Iphone rồi, thật xin lỗi, so với Oppo thì tớ thích Iphone hơn.”
“Lý Mộng Dao, cậu thay đổi rồi, cậu đã trở thành một con người ham hư vinh, ham giàu sang phú quý rồi.”
Trương Hà thoáng chút căm hờn, nghiêm giọng nói.
Nói cho cùng thì cô ấy vẫn rất quan tâm Lý Mộng Dao, dù sao thì bọn họ cũng là chị em tốt.
“Trương Hà, cậu có tư cách gì mà nói tôi? Cậu nghĩ rằng tôi muốn kết bạn với cậu lắm à? Trước đây tôi cứ tưởng bố cậu làm trưởng khoa cho nên mới kết giao với cậu, ai ngờ đâu về sau mới biết được bố cậu chỉ là một tay thư ký. Sớm biết như vậy thì tôi đã không kết bạn với cậu rồi. Đủ rồi, đừng có nhiều lời thêm nữa, nếu như cậu không thích thì từ hôm nay trở đi chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Nói xong, Lý Mộng Dao nắm lấy tay Đỗ Lượng, nũng nịu nói: “Anh yêu à, chúng ta đi thôi, đừng để những thứ rác rưởi này làm chúng ta mất hứng. À đúng rồi, tối nay chúng ta đi ăn bít tết phải không anh?”
Lý Mộng Dao vòng tay ôm Đỗ Lượng rồi rời đi.
“Được rồi, đừng nhìn nữa. Bọn họ đi cả rồi.”
Trương Hà và Lục Nguyên rất thân nhau, cô vỗ vào người Lục Nguyên hai cái rồi nói: “Tớ biết cậu vừa mới thất tình, tâm trạng rất buồn khổ, đi thôi, chị đây mời cậu ăn bữa cơm, đi Parkson Garden.”
Parkson Garden là một nhà hàng tương đối tốt trong trường đại học.
“Thôi, hôm nay nghỉ đi.” – Nói thật, hiện giờ Lục Nguyên quả thực không có chút tâm trạng nào, nhất là vừa xảy ra mấy chuyện kia: “Qua mấy hôm nữa, tớ mời cậu đi ăn ở nhà hàng Michellin.”
“Thật hay đùa vậy?”
Trương Hà hưng phấn nói.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy không thể nào được, nhà hàng Michelin là nơi nổi danh xứng tầm quốc tế rồi, thành phố Kim Lăng cũng có nhà hàng Michelin ba sao nhưng mà giá đắt cắt cổ, nghe nói bình quân mỗi người phải trả hơn tám trăm tệ khi vào nhà hàng này dùng bữa.
Trương Hà tưởng rằng Lục Nguyên đang nói đùa với mình.
Vậy nhưng thực tế Lục Nguyên hoàn toàn có thể mời cô một bữa như vậy, đừng nói là Michelin, bất cứ một nhà hàng đẳng cấp thế giới nào Lục Nguyên cũng có thể ở đó mà một ngày ăn liền ba bữa.
“Tốt lắm, tớ đợi cậu đấy nhé, ha ha, từ trước tới giờ tớ chưa được đặt chân vào Michelin bao giờ.”
Trương Hà nửa đùa nửa thật mà rời khỏi.
Lục Nguyên cầm theo chiếc túi nilon, cùng hai người bạn cùng phòng Trương Huy, Tống Thuần quay về ký túc xá.
Đi được nửa đường.
“Này này này, tại sao trong phòng không có ai vậy hả, tớ trở về rồi đây, anh em mau quay về ăn cơm đi.”
Nhóm chat phòng ký túc xá 306 đột nhiên hiện lên một dòng tin nhắn.
Trong nhóm chat này có bốn người, toàn bộ đều là bạn cùng phòng của Lục Nguyên.
“Trần Phong đã trở về rồi sao? Lục Nguyên, mau lên, đi ăn đãi thôi.”
“Không biết tên này sẽ đãi anh em ăn sơn hào hải vị gì đây, ka ka ka.”
Ba người không nói hai lời, lập tức rảo chân bước vội về phòng trong ký túc.
Trần Phong cùng ba người bọn họ ở chung một phòng nhưng lại không cùng học một khoa.
Ba người Lục Nguyên học khoa quản lý còn Trần Phong thì học khoa nghệ thuật.
Đúng lúc ký túc xá của khoa nghệ thuật không đủ phòng nên Trần Phong được chuyển đến ký túc của bọn họ.
Bời vì Trần Phong học nghệ thuật, mà khoa này bình thường hay tổ chức mấy chuyến đi vẽ phong cảnh ở khắp nơi trên đất nước, thông thường Trần Phong ra ngoài như vậy phải mất nửa tháng hay một tháng, chơi với đại gia đúng là quá tốt mà, mỗi lần Trần Phong đi vẽ phong cảnh sẽ mang đặc sản nơi đó về cho các anh em trong phòng.
Ba người ba chân bốn cẳng chạy xồng xộc về ký túc xá.
Trương Huy vội vã đẩy cửa ra: “Trời ơi, anh Phong ơi, anh cho bọn em ăn mỹ vị gì đây?”
Vừa mới dứt lời, cả người Trương Huy bỗng ngây ngẩn sững sờ.
Lập tức, mặt anh đỏ ửng lên, co quắp lại.
Ngay sau đó, Tống Thuần cũng giống y như Trương Huy.
Lục Nguyên là người vào cuối cùng.
Anh cũng thoáng chút sửng sốt, bởi vì có một cô gái đang ngồi trên giường của Trần Phong.