Chương 28. Tặng cậu một món quà.
Lại nói tới Lục Nguyên, sau khi rời khỏi trung tâm buôn bán bất động sản, lại nghĩ đi nghĩ lại, cái biệt thự hai triệu kia cũng mua rồi, vậy mua thêm một cái xe nữa đi.
Xe bình thường thì tất nhiên là Lục Nguyên chẳng phải suy nghĩ nhiều gì, cứ đến trung tâm xe thể thao của Kim Lăng đảo một vòng, cuối cùng chọn được một chiếc Ferrari. Trung tâm xe thể thao không có hàng sẵn, cần phải chốt đơn, sau đó sẽ nhập khẩu từ Italy về.
“Ngài Lục, chiếc xe này nhập khẩu vào trong nước chắc phải cần đến một hai tháng, ngài Lục có thể kiên nhãn đợi được, đến lúc xe về chúng tôi sẽ thông báo cho ngài đầu tiên luôn ạ.”
Nhân viên bán xe khúm na khúm núm nhìn cậu thiếu niên quần áo cũ nát trước mắt, rồi lại sờ sờ lên gương mặt vừa bị đánh xong của mình, trong lòng vô cùng hối hận và sợ hãi, so với Trịnh Nguyệt, so với doanh số bán hàng ở Đằng Vương các trước đây thì chắc chắn là hơn chứ không có kém.
“Tùy cô.”
Lục Nguyên khoát tay áo, sau đó rời đi.
Mắt một hai tháng mới tới thì lại càng tốt, hiện tại anh cũng chưa muốn lập tức lái xe thể thao phong cách như thế.
Ngoại trừ trung tâm xe thể thao, Lục Nguyên còn nghĩ tới Chu Doãn, bây giờ nên gọi điện cho cô ấy, nghĩ tới việc Chu Doãn ở căn biệt thự kia, anh lái một chiếc xe thể thao sang trọng đưa cô đi hóng gió trong sân trường, tốt nhất là nên gặp cái tên Ngả Kính kia, nghĩ tới viễn cảnh ấy thôi đã khiến cho người ta thấy vui sướng rồi.
Nhưng mà mới vừa lấy di động ra.
Anh lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Cậu ba, cậu đang ở đâu vậy?”
Là người phụ nữ dáng người bốc lửa Dương Mẫn kia.
Sau nửa tiếng, một chiếc Mercedes Benz G500 màu trắng dừng ở trước mặt Lục Nguyên.
“Cậu ba, lên xe.”
Dương Mẫn đẩy cửa xe, cười nhìn Lục Nguyên.
Hôm nay chị ta mặc một chiếc áo đen ngắn tay bó sát hơi mỏng, hoàn hảo ôm trọn lấy nửa người trên của chị, vòng một đầy đặn cực kì hút mắt người khác.
Vì chị ta nghiêng người mở cửa bên ghé phó lái nên cảnh xuân trước ngực lại càng lộ rõ.
Lục Nguyên hơi đỏ mặt, leo lên xe.
Trong xe có một mùi hương.
Không phải là loại mùi hương của mấy em gái dễ thương, mà là kiểu mùi sôi nổi mang theo một cảm giác nồng nhiệt.
“Trưởng phòng Dương, chúng ta đang đi đâu đây?”
Trong điện thoại Dương Mẫn chỉ hỏi Lục Nguyên ở đâu, sau đó cứ thế lái xe tới đây.
“Cậu ba, đưa cậu đi xem cái này.” – Dương Mẫn khởi động xe.
Lục Nguyên cũng không hỏi nhiều, ngồi ở cùng Dương Mẫn anh luôn có cảm giác có hơi mắt tự nhiên khó hiểu.
Cảm giác này rất giống như một thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, đột nhiên gặp phải một người phụ nữ nóng bỏng, lão luyện lõi đời, bản tính trời sinh của đàn ông sẽ khiến cho anh có một chút ảo tưởng ngây thơ nói ra sẽ đỏ mặt đối với người phụ nữ này.
Nhưng trong thực tế, anh lại cảm thấy được bản thân không thể khống chế được người phụ nữ như thế.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có người đi qua đường, Dương Mẫn đột ngột đạp chân phanh.
Ngực của chị ta lại bị đai an toàn siết chặt, Lục Nguyên theo bản năng có liếc nhìn một cái, lại nhìn thấy bộ ngực trắng tới mức chói mắt của Dương Mãn bị đai an toàn siết đến biến hình.
Trong đầu anh không tránh được lại liên tưởng tới đai an toàn kia giống như một đôi tay lớn.
Suy nghĩ này làm cho máu nóng của Lục Nguyên lập tức chạy thẳng lên não, có cảm giác như mũi cũng lại nóng lên.
“Cậu ba, trong hộp để đồ có khăn tay đó…”
Dương Mẫn nhìn Lục Nguyên, trong mắt có mấy phần ý cười.
Lục Nguyên cảm thấy vô cùng xấu hỏ, đưa tay sờ thử vào trong hộp để đồ, không tìm được khăn tay nhưng lại lầy được một thứ khác.
Có màu tím, có dây buộc mảnh, bên trên còn có một cái nơ hình bươm bướm vô cùng quyến rũ.
“Đây là gì thế2”
Nhất thời Lục Nguyên cũng không biết đây là gì, nhưng mà lúc này máu mũi đã chảy ra mắt rồi, Lục Nguyên không kịp nghĩ nhiều, cứ thế lấy luôn để bịt mũi.
“Xin lỗi nhé, làm bản đồ của chị rồi, có gì tôi sẽ mua lại cho chị một cái khác.”
Lục Nguyên cầm lấy món đồ kia, ngại ngùng nói, nhưng cũng chẳng quan trọng gì, cho dù nó có là cái gì đi chăng nữa, thì anh mua lại một cái khác đền cho Dương Mẫn là được.
“Cậu ba thật sự muốn mua một cái cho tôi à2”
Khóe môi Dương Mãn hơi nâng lên, trên mặt lại thay đổi kì lạ.
“Cái này đắt lắm à2” – Trong lúc nhất thời Lục Nguyên không hiểu được ý của Dương Mẫn.
“Đắt thì cũng không phải là đắt lắm, hơn nữa, tiền đối với cậu ba mà nói thì cũng không chia thành nhiều hay ít nữa rồi, trong mắt cậu ba thì một trăm đồng hay là một tỷ cũng chẳng khác gì nhau cả, dù sao thì cũng đều là số tiền ít ỏi chẳng đáng kể.” – Đột nhiên Dương Mẫn lại cắn nhẹ môi, “Nhưng mà cậu ba, cậu có biết cái này là gì không, nó là quần đó…”
Mẹ ôi.
Tay Lục Nguyên run lên, suýt nữa là làm rơi luôn cái thứ màu tím kia xuống.
Đây, đây là quần lót?
Hơn nữa lại còn là quần lót tình thú?
Lục Nguyên thật sự không tưởng tượng nổi cái món đồ chơi này mặc trên người thế nào luôn.
Nhưng mà, từ từ đã, vừa rồi anh đã lấy quần lót của Dương Mẫn đi lau mũi?
“Ha ha, cậu ba, không phải đột nhiên cậu cảm tháy rất bẩn rất ghê tởm đó chứ?” – Dương Mẫn cười khanh khách: “Cậu yên tâm đi, quần lót này là đồ mới, tôi vẫn chưa mặc đâu.”
Ôi trời, lúc này Lục Nguyên mới thấy hơi yên tâm.
Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên trong lòng Lục Nguyên lại có một loại tắc nghẹn không nói lên lời.
Không ngờ Dương Mẫn lại mua quần lót tình thú, vì sao chị ta lại mua loại quần áo thế này cơ chứ?
Chẳng lẽ là mặc cho ai xem à?
Chắc chắn không phải là tự ngắm rồi, vậy thì là ai cơ chứ?
Rốt cuộc là tên khốn nạn nào lại may mắn như thế, lại có thể được nhìn thấy dáng vẻ mặc nội y tình thú của Dương Mẫn?
“Cậu ba, sao không nói gì thế, có phải bỗng nhiên cảm thấy tôi là một người phụ nữ quá mức phóng đãng không?”
Dương Mẫn nhìn thấy Lục Nguyên sau khi biết đó là quần lót tình thú thì bắt đầu trầm mặc không nói gì, trên mặt chị ta lại hiện lên một nụ cười nhẹ, lúc này đột nhiên lại mở miệng hỏi.
“À, cũng không phải đâu.”
Lục Nguyên hơi rầu rĩ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nguyên, dường như Dương Mãn lại càng vui vẻ hơn.
“Được rồi, không đùa cậu nữa, thật ra cái này không phải là do tôi mua đâu.” – Dương Mẫn nói.
“Hả, không phải chị mua ư?” – Trong lòng Lục Nguyên tựa như được thở ra nhẹ nhõm một hơi.
“Đúng vậy, không phải là tôi mua, mà là người khác tặng cho tôi…” – Dương Mẫn nói.
Mẹ kiếp, trong lòng Lục Nguyên thật sự là cạn lời. Mẹ nó chứ, ông đây là đang ngồi tàu lượn siêu tốc à, người khác tặng cho chị thì chẳng phải còn khiến người ta đố ky hơn cả việc chị tự mua sao?
Quan hệ giữa chị và cái người tặng món đồ này cho chị chẳng phải là vô cùng thân thiết sao?
“Được rồi, cậu ba, người tặng cho tôi là một ông già hơn năm mươi tuổi, chính là Triệu Đạt Hanh, lão tổng của bất động sản Đạt Hanh. Ông già đó rất háo sắc, vì một số bất động sản của gia tộc ở thành phố Kim Lăng có qua lại với bắt động sản Đạt Hanh, nên ông già kia năm lần bảy lượt ngoài sáng trong tối đều ám chỉ muốn tôi lên giường với ông ta. Không chỉ thế, hôm nay còn tặng tôi một món quà, lúc đầu tôi cũng không để ý, mở ra nhìn không ngờ lại là cái quần lót này, nên mới thuận tay nhét vào trong hộp để đồ thôi.”
Thấy Lục Nguyên càng lúc càng không vui, cuối cùng thì Dương Mãn đành phải nói thật.
Hóa ra là vậy, lần này thì Lục Nguyên yên tâm rồi.
“Vậy tôi cũng không bồi thường một cái khác cho chị nữa nhỉ?” – Lục Nguyên nói.
“Thế thì cũng không chắc đâu, nếu là đồ cậu ba tặng thì chắc chắn là tôi cần mà.” – Đột nhiên Dương Mẫn ung dung nói.
Nhất thời Lục Nguyên cũng không biết nói gì nữa.
May mà sau đó Dương Mẫn đã dừng xe lại.
Hai người xuống xe.
Trước mặt là một trung tâm phức hợp rất hiện đại.
Đèn pha lê chiếu sáng trên quảng trường lớn, biển quảng cáo to san sát trên không trung, từng màn hình LCD lớn đang hiển thị những tin quảng cáo và tuyên truyền.
Du khách đi lại trên quảng trường như nêm, cảnh đẹp ý vui.
Đây chính là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Kim Lăng, Chung Ngô Thành.
Dương Mẫn đưa Lục Nguyên vào Chung Ngô Thành, nơi này cũng không khác những trung tâm phức hợp khác trên toàn quốc, lầu một là đồ châu ngọc, lầu hai là quần áo đồ chơi của thiếu nhi, lầu ba là đồ cho phụ nữ, lầu bốn là đồ cho đàn ông, lầu năm là những hoạt động thẻ thao, lầu sáu là đồ những hàng xa xỉ, lầu bảy để ăn uống, lầu tám là nơi thưởng nhạc…
Dương Mãn cứ thế đưa Lục Nguyên tới luôn tầng bán đồ xa xỉ là tầng sáu.
Sau đó vào trong một cửa hàng tên là “Cầm phường lục bộ.”
Đây là một cửa hàng bán quần áo xa xỉ của nữ, trang trí rất là đẹp đẽ, dưới ánh đèn vàng sáng, nhìn qua đống quần áo đều vô cùng đẹp đẽ.
Hóa ra trưởng phòng Dương đưa anh tới hầu chị ta mua quần áo à?
“Trưởng phòng Dương, chị cứ tùy ý chọn quần áo đi, tôi có thể trả tiền cho.” – Lục Nguyên cũng rất hào phóng, Dương Mãn làm việc vì gia tộc anh thì việc anh thay gia tộc thưởng cho chị cũng là điều nên làm mà.
Dương Mẫn cười, chẳng nói gì thêm, đi vào trong cửa hàng.
“Chị Mẫn.”
Dù sao đây cũng là một cửa hàng bán đồ đắt đỏ, một nhân viên bán hàng trong cửa hàng vừa nhìn thấy Dương Mẫn vội vàng cung kính chào đón.
Ngay sau đó, nhân viên cửa hàng lại thấy Lục Nguyên đi theo vào phía sau thì hơi nhíu mày, lập tức quát: “Thưa anh, đây là cửa hàng đồ nữ ạ.”
Thật ra ý chính là đang khinh thường Lục Nguyên.
“Được rồi, Tiểu Đào, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được trông mặt mà bắt hình dong, đối xử không hay với khách hàng.” – Dương Mẫn trách cứ: “Hơn nữa, ông chủ sau này của cái cửa hàng này chính là cậu ấy đấy.”
Hả?
Lục Nguyên và nhân viên tên Tiểu Đào kia cùng sửng sốt.
“Sao thế, cậu ba?” – Dương Mẫn nói: “Vừa rồi tôi nói với cậu rồi mà, muốn tặng cậu cái này, đúng vậy, chính là cửa hàng này đó.”
“Trưởng phòng Dương, cái này đắt quá.” – Lục Nguyên không ngờ của hàng đồ nữ này là của Dương Mẫn, hơn nữa lại còn muốn tặng cho anh nữa chứ.
“Cậu ba, mong cậu đừng từ chối, tương lai của gia tộc phải dựa vào cậu, tất nhiên là cậu cũng phải học cách quản lí buôn bán, cậu có thể bắt đầu từ đây.”
Tắt nhiên Dương Mẫn đã nhát định muốn tặng thì Lục Nguyên cũng không thẻ từ chối nỏi, chỉ có thể nhận lấy mà thôi.
Tiểu Đào lè lưỡi đứng sau lưng Dương Mẫn, cả mặt đều đỏ hồng, chỉ dám lén nhìn Lục Nguyên, trong lòng bồn chồn bát an.
“À cậu ba, hôm nay tôi muốn đến Côn Minh một chuyến, vì gia tộc phải mở rộng buôn bán trong lĩnh vực ngọc thạch, tôi phải qua đó khảo sát, hiện giờ tôi sẽ ra sân bay, chiếc xe bên ngoài kia cậu có thể giúp tôi lái về garage trong tiểu khu không, tất nhiên là nếu cậu muốn lấy đi dùng máy ngày thì cũng chẳng sao cả.” – Dương Mẫn còn nói thêm.
“Được, vừa hay tôi cũng không có việc gì, tôi đưa chị ra sân bay.”
Trời sinh Lục Nguyên đã có tính cách của phú nhị đại, lái xe sang cũng đã là thiên phú. Sau khi đưa Dương Mẫn tới sân bay rồi, Lục Nguyên lái G500 quay trở về nội thành.
Bấy giờ đã quá năm sáu giờ chiều rồi, Lục Nguyên mới nhớ tới Chu Doãn.
Vừa lúc nhìn thấy bên đường có một nhà hàng bán đồ ăn làm từ cá, xem trang trí các thứ cũng khá sang trọng.
Được, đi mua một phần cá nướng mang về, vừa hay có thể ăn cùng Chu Doãn.
Nghĩ thế, Lục Nguyên xuống xe ngay.
Nhân viên trông xe ở cửa vừa nhìn thấy chiếc Mercedes Benz G500 lập tức kính cẩn lễ phép đi lên đón.
Tuy rằng chỉ là đi vào trong đặt đồ, nhưng mà quản lí giao thông ở thành phố lớn rất nghiêm khắc, nên Lục Nguyên vẫn giao chìa khóa xe cho ông ta, nhân viên trông xe lái chiếc Mercedes Benz vào bãi đậu xe.
Lục Nguyên đứng ở cửa nhà hàng đồ cá, vừa muốn đi vào.
Dưới chân đột nhiên lại bị vướng, cúi đầu xem thử thì phát hiện dưới đất có cái vỏ lon rỗng, lại thuận tay nhặt lên, chuẩn bị ném vào trong thùng rác.
Đúng lúc này đây.
Phía sau lại truyền tới giọng một nữ sinh: “Ôi trời, đây không phải là Lục Nguyên sao?”