Chương 125: Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là nô tì của cô.

Hả?

Mọi người đột nhiên lơ mơ không hiểu.

Không phải Kim Đới San này vẫn luôn là một đôi với Diệp Vô Song hay sao, hai người họ ở bên nhau cũng hơn một năm rồi, hôm nay Diệp Vô Song còn tới đây để cầu hôn nữa, chuyện này, tại sai Kim Đới San lại có con với người khác được.

Có nghĩa là cô ta đã cắm sừng Diệp Vô Song sao?

Nếu như Diệp Vô Song là một người bình thường thì chẳng sao cả, thế nhưng quan trọng ở chỗ người ta là một trong bốn thiếu gia ở Bắc Kinh.

Bốn thiếu gia ở Bắc Kinh còn bị cắm sừng, như vậy thì quá mắt xưỚNG mặt rôi.

Đương nhiên, chuyện mà mọi người càng hiếu kỳ hơn chính là ai, là ai dám khiến Diệp Vô Song bị cắm sừng?

“Nó là của ai?”

Lục Thiên Tứ vẫn đang giơ tay giữa không trung, nhưng cậu ta Eà hệ e1 DU, cũng rât tò mò.

Mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Đới Kim San.

“Là của cậu Hoàng – Hoàng Kim Long.” – Khóe miệng Kim Đới San nhếch lên, có chút đắc ý, cả khuôn mặc của cô ta cũng như sáng lên: “Cái thai trong bụng tôi là máu mủ của cậu Hoàng, cậu có dám động đến nó không?”

Cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Thế mà nó lại là của cậu Hoàng, lần này đúng là chuyện lớn À¡m rÖi.

“Thảo nào lại dám cắm sừng cho Diệp Vô Song, hóa ra người ta đã là người của cậu Hoàng.”

“Là Hoàng Kim Long – con trai của Hoàng Sơn Tùng, đại gia số một Hoa Hạ ư? Trâu bò vậy. Thật sự không ngờ, chúng ta tham gia bữa tiệc này lại còn có thể dính dáng tới cậu Hoàng, mẹ ơi, tôi muốn bay luôn rồi.”

“Nếu như không ngoài dự đoán thì có lẽ nhà họ Hoàng chính là gia đình giàu có bậc nhát của Hoa Hạ. Chắc chắn cậu Hoàng cũng là thiếu gia bậc nhất của Hoa Hạ. Cậu Lục đã được coi là trâu bò lắm rồi, thế nhưng vẫn phải xếp sau cậu Hoàng thôi.”

“Đúng đó, nghe nói tháng trước, bảo bối của cậu Hoàng đã tới Trung Đông chơi, sau đó bị một nhóm phần tử khủng bố bao vây, kết quả ra sao mấy người đoán xem… Kết quả là cậu Hoàng đã trực tiếp lái mấy chiếc xe tăng tới giải cứu, tiêu diệt toàn bộ nhóm khủng bó, máy người nói xem có ghê không?”

“Ghê. Tôi đoán cậu Lục thiếu còn kém cậu Hoàng nhiều.”

Mọi người thi nhau bàn luận sôi nỗi, bỗng chốc tiếng xì xào bàn tán vang lên sảnh lớn.

Mà khi Kim Đới San nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt của một số người, cô ta cũng biết cái tên Hoàng Kim Long này có tác dụng kinh khủng tới mức nào rồi.

Như vậy cô ta lại càng đắc ý hơn.

Trước khi cô ta nhắc đến tên Hoàng Kim Long cũng đã đoán trước được hiệu quả như thế này rồi.

“Ha ha, sao nào Lục Thiên Tứ, cậu có dám động tay chân với tôi không?”

Vẻ mặt Kim Đới San cũng rạng rỡ hẳn lên, lợi thế và địa vị hầu như đã trở về trong tay cô ta hết rồi, cô ta lạnh lùng nhìn Lục Thiên Tứ: “Nếu cậu khiến tôi động thai, làm tổn thương tới bảo bối nhỏ nhà họ Hoàng, cậu cứ đợi bị diệt tộc đi.”

“Nhà họ Lục ư?2 Là cái rắm gì chứ.”

Kim Đới San nghiến răng cười lạnh, một khi phụ nữ trở nên điên cuồng, thì cô ta cũng thật sự có thể giết người: “Lục Thiên Tứ, tôi biết cậu cũng là người có tiếng tăm, thế nhưng tôi vẫn rất tò mò, gia tộc của các cậu có địa vị gì chứ, vì sao chúng tôi chưa từng nghe nói đến danh tiếng của nhà họ Lục bao giờ. Ha ha, vậy nên tôi cảm thấy rằng cậu chỉ là một tên rác được lăng xê thôi. Cậu chỉ là một con nhà giàu hào nhoáng trên mạng mà thôi. Thật ra cậu căn bản chẳng có chút thực lực nào hết, cũng chẳng có gia tộc đứng sau nào cả. Cậu chỉ là một con hỗ giấy, một bình hoa thôi. Nhìn qua có vẻ thanh danh vang dội, tất cả mọi người đều rất sợ cậu, thế nhưng thật ra cậu lại chẳng có gì hết, chỉ là một tên lừa đảo mà thôi.”

Kim Đới San cũng liều mạng luôn.

Bây giờ mình có nhà họ Hoàng chống lưng, vậy còn sợ cái gì nữa?

Lục Thiên Tứ kia còn dám đối đầu với nhà họ Hoàng ư?

Lại nói, mình nói cũng chẳng sai. Tên tuổi của Lục Thiên Tứ đúng là đủ lớn, nhưng từ trước tới giờ chưa có ai biết bối cảnh thật sự của cậu ta ra sao.

Điều này nói lên gì?

Điều này chứng tỏ Lục Thiên Tứ căn bản chẳng có bối cảnh gì hết.

Dù sao thì việc tâng bốc bản thân lên cũng rất dễ dàng, nhưng muốn tâng bốc gia thế nhà mình lên thì lại rất khó.

“Đúng vậy.”

Trong đám người đã có người hùa theo: “Cô Kim nói không sai, tuy cậu Lục có tiếng tăm, nghe nói cũng đã tham gia vào đủ các buổi tụ họp của giới thượng lưu, có không ít câu chuyện vinh quang, thế nhưng tôi cũng chưa nghe nói đến nhà họ Lục nào nổi danh ở Hoa Hạ cả.”

“Đúng đúng, cứ nhìn cậu Hoàng là biết, bố người ta là Hoàng Sơn Tùng, làm bắt động sản và công trình quân sự, rồi làm cả về máy bay nữa, riêng bối cảnh này thôi mà ai nấy đều biết rồi.

Mà bố mẹ của Lục thiếu làm gì thì chúng ta lại hoàn toàn không biết.”

“Không sai. Vừa nãy không phải cậu Lục còn gọi chị dâu hay sao, nếu như cô gái kia thật sự là chị dâu của cậu ta, chứng tỏ cậu ta còn có một anh trai nữa, mà đã là anh trai của cậu Lục thì chắc chắn cũng là một người rất nổi tiếng, có điều ngoại trừ cậu Lục ra, cũng chưa từng nghe nói đến một cậu Lục nào khác có tiếng cả.”

“Tôi có một suy nghĩ hơi to gan, chẳng lẽ thật ra cậu Lục chỉ là người đóng giả thiếu gia nhà họ Lục thôi, chứ thật ra cậu ta cũng chẳng có quyền lực gì, cậu ta chỉ là một con rối mà thôi…”

Bị Kim Đới San dắt mũi, mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ về thân phận thật sự của Lục Thiên Tứ.

Kim Đới San càng đắc ý hơn.

“Sao vậy Lục Thiên Tứ, không phải cậu bị tôi nói trúng tim đen rồi đấy chứ, có bản lĩnh thì nói tên bố cậu ra, nếu cậu đã nổi tiếng như vậy thì nhất định bố cậu lại càng nổi tiếng hơn, nào, nói ra đi.”

Thấy Lục Thiên Tứ không nói gì, Kim Đới San càng lấn tới, dường như là xả cơn tức mà mình vẫn nhẫn nhịn đã lâu: “Ha ha, nói không nổi phải không, cậu giả vờ cái gì chứ. Đồ rẻ rách này, cô ta chính là một kẻ tỉ tiện. Ngay cả nhẫn của tôi mà cô ta cũng trộm mắt, tôi muốn đánh cô ta đó. Vừa nãy tôi đã tát cô ta một cái, sung sướng lắm. Đến bây giờ tôi vẫn muốn tát cô ta.

Sao nào, cậu dám động vào tôi sao? Có giỏi cậu thử chạm vào tôi xem. Cậu dám động vào tôi, thì bảo bối của Hoàng Kim Long trong bụng tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Nói xong, giống như để ra oai, Kim Đới San đi về phía Chu Doãn.

Cô ta còn cố ý ưỡn bụng mình ra, vênh vang đắc ý.

“Cút mẹ đi chứ con heo lớn Hoàng Kim Long cái gì.”

Lục Thiên Tứ cười ha ha, đạp một cú vào bụng Kim Đới San.

Bịch.

Một cú đạp này rất mạnh, Kim Đới San còn chưa kịp phòng bị gì, lại còn đang ưỡn bụng ra, thế là bị đạp trúng chính giữa, Kim Đới San bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Lục Thiên Tứ đi tới trước mặt cô ta, giẫm một chân lên bụng Kim Đới San: “Mẹ nó chứ. Nhà họ Hoàng là cái thá gì, ở trước mặt Lục Thiên Tứ tôi thì cũng chỉ như cọng rơm cọng rác thôi.”

“Cậu, cậu…”

Kim Đới San vừa sợ hãi vừa đau đớn, không nói ra lời.

Lục Thiên Tứ cũng không để ý tới cô ta nữa.

Cậu ta quay người, đảo mắt nhìn mọi người, nói to: “Người vừa mới đánh chị dâu của tôi đâu? Sao không ra đây hả, ra đây ngay.”

Lúc này đám người đều câm như hến, nào còn ai dám nói gì nữa.

Cậu Lục này quá kinh khủng, đây chắc chắn không phải được lăng xê, cũng không phải là một con rồi, đây thật sự là con nhà giàu hàng thật giá thật.

“Bỏ đi Thiên Tứ, vừa nãy ngoại trừ mấy người bọn họ ra thì đúng là không còn ai ra tay đâu.”

Lúc này Chu Doãn cũng đã đỡ hơn nhiều, chỉ là vẻ mặt còn có chút mệt mỏi.

“Chị dâu, chị đừng cử động, mau tới dìu chị dâu tôi.” – Lục Thiên Tứ nói lớn, ngay lập tức có hai người phụ nữ chạy tới đỡ Chu Doãn.

“Ừ, chị còn muốn lấy lại một món đồ.”

Dưới sự nâng trái đỡ phải, Chu Doãn đi tới trước mặt Trịnh Huyền Nhã.

Lúc này Trịnh Huyền Nhã còn đang đứng lẻ loi một mình, trên mặt vẫn không ngừng chảy máu, không ai dám đứng gần cô ta cả, ngay cả Lý Văn Bác cũng đứng cách xa cô ta một khoảng.

Cũng phải, bây giờ người phụ nữ này chính là sao chi, ai cũng không dám dính dáng đến cô ta.

“Đồ gì vậy chị dâu?”

“Dây chuyền mà anh trai em tặng chị.” – Chu Doãn nói, cô nhìn Trịnh Huyền Nhã: “Có thể trả lại nó cho tôi không?”

Trịnh Huyền Nhã còn dám nói gì nữa?

Cô ta vội vàng cởi dây chuyền ra, cung kính nâng hai tay đưa đến trước mặt Chu Doãn.

“Mẹ nhà cô, tín vật tình yêu anh tôi tặng chị dâu mà cô cũng dám cướp, vừa nãy người hãm hại chị dâu tôi là cô đúng không? Người đâu, chặt hai tay cô ta cho tôi.”

Lục Thiên Tứ thật sự tức điên lên.

Trịnh Huyền Nhã bị dọa tới run lẫy bẩy, cô ta quỳ bịch một tiếng xuống trước mặt Chu Doãn: “Xin lỗi Chu Doãn, là tôi không đúng, Trịnh Huyền Nhã tôi có mắt như mù, Chu Doãn, cầu xin cô… cô tha cho tôi đi, tôi thật sự sai rồi, tôi…”

“Được rồi, Thiên Tứ.”

Chu Doãn vẫn rất hiền lành, cô không thể nào chứng kiến nỗi cảnh tượng này.

“Cảm ơn Chu Doãn, cảm ơn cô, sau này Trịnh Huyền Nhã tôi chính là nô tì của cô.” – Trịnh Huyền Nhã vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu máy cái liền với Chu Doãn.

Bản thân người phụ nữ này là một kẻ nịnh bợ, lúc này cô ta biết được thân phận kinh người của Chu Doãn, nên mới có thể làm ra loại chuyện này, nói ra những lời này, ngược lại cũng không kì quái lắm.

“Đúng rồi chị dâu, anh ba của em đâu?”

Bây giờ tâm trạng của Lục Thiên Tứ cũng đã bình tĩnh lại, cậu ta rất mong muốn có thể gặp Lục Nguyên lần nữa.

“Lúc trước Lục Nguyên nói là hôm nay sẽ đến, thế nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, có lẽ là anh ấy đang có chút chuyện ở trường học.” – Chu Doãn nhìn ra phía cửa sảnh lớn, sâu trong đôi mắt lộ rõ sự đau buồn và cô đơn.

“Chị dâu, chị cũng đừng trách anh ba, có lẽ anh ấy thật sự rất bận, bởi vì gia tộc ở Sở Giang Nam bây giờ đều dựa cả vào anh ấy, chắc hẳn có chuyện gì của Sở Giang Nam mà anh ấy phải giải quyết. Nhưng mà chị dâu, anh ba thật sự rất yêu chị, điều này em có thể nhìn ra được, từ nhỏ tới lớn có không ít con gái thích anh ấy, nhưng chỉ khi anh ấy nói chuyện với chị trong ánh mắt mới có sự dịu dàng, điều đó không thể nào che giấu được, từ trước tới nay em chưa từng thấy anh ấy dùng ánh mắt đó nói chuyện với cô gái nào hét.”

“Ừ”

Chu Doãn cúi đầu, cười ngọt ngào.

Chỉ là, trong ánh mắt cô vẫn có một chút mờ mịt không nói rõ.

“Phải rồi chị dâu, chị muốn quay về Kim Lăng sao, chị cứ ngồi máy bay trực thăng của em, em đưa chị về thẳng trường học luôn.” – Lục Thiên Tứ nghĩ rồi nói thêm.

“Không cần đâu Thiên Tứ, chị sẽ cùng đi máy bay về với mấy người chị Quyên.” – Chu Doãn nói.

“Vậy thì phiền phức lắm.”

“Không đâu.” – Mặt Chu Doãn đột nhiên đỏ lên: “Lục Nguyên đã nói đợi chị về đến Kim Lăng, anh ấy sẽ tới sân bay Lộc Khẩu đón chị, chị muốn để anh ấy đón chị ở sân bay một lần.”

“Ha ha.” – Lục Thiên Tứ ngây người, sau đó lập tức cười to: “Chậc chậc, thật sự hâm mộ anh ba với chị quá đi mất, hai người lãng mạn thật đấy. Vậy được rồi chị dâu, em không làm phiền chị nữa, em cũng mệt rồi, đi chơi tí đây.”

Nói xong Lục Thiên Tứ quay người vươn hai tay ra, lập tức có hai người đẹp da dẻ trắng như tuyết, bộ ngực đầy đặn, cặp mông to tròn tự động đi tới, nép vào dưới cánh tay cậu ta như chim nhỏ nép dưới cánh cha mẹ vậy.

Lục Thiên Tứ ôm hai người đẹp mặc bikini, nhưng trong lòng lại cảm khái một tiếng, lấy gia thế và địa vị của anh ba, anh ấy hoàn toàn có thể thỏa thích hưởng thụ sắp đẹp, muôn người muôn vẻ, muốn gì được nấy, thế nhưng anh ấy lại chỉ một lòng chung thủy với một người, anh ba à, anh mới thật sự là đàn ông đích thực.

Cũng chỉ có anh mới xứng có được tình yêu như vậy với chị dâu thôi.

Sau khi Chu Doãn quay về phòng hóa trang, Trịnh Huyền Nhã thật sự giống như nô tì vậy, nhắm mắt theo đuôi, cúi đầu đi sau Chu Doãn.

“Chu Doãn, Huyền Nhã, cuối cùng hai người cũng quay về rồi.

Đúng là làm chị lo chết mắt. Vừa nãy có người nói bên ngoài có thiếu gia nào đến, lại còn có kẻ trộm, cãi nhau ầm ï, hai người người lại không có ở đây, làm bọn chị lo lắng muồn chết, nhưng cũng chẳng dám đi ra ngoài sảnh lớn tìm hai người.”

Lâm Văn Quyên nhìn thấy bọn họ, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy vết thương trên mặt Chu Doãn và Trịnh Huyền Nhã, cô lập tức giật mình: “Hai người, hai người làm sao vậy?”

“Hừ, chị Quyên, chị không cần hỏi đâu, chắc chắn là Chu Doãn đố kị với Huyền Nhã, nên đã đánh cô ấy, con người nghèo rách nát này đúng thật là, đã nghèo còn não ngắn, nhìn liền biết là người đàn bà quê mùa chanh chua…”

Lý Lộ Lộ từ phía sau đi tới.

Cô ta còn đang nói, bốp một tiếng, một cái tát đã giáng xuống mặt cô ta.

Cô ta liền ngây người, vậy mà người đánh cô ta lại là Trịnh Huyền Nhã.

“Lý Lộ Lộ, cô tốt nhất nên quản lý tốt cái miệng của mình, từ sáng tới tối chỉ toàn lời độc địa, cần thận ngày nào đó bị bệnh giang mai đấy.” – Trịnh Huyền Nhã chỉ vào Lý Lộ Lộ, mắng: “Cô mà còn nói xấu chị Doãn nữa, cần thận tôi xé rách cái miệng cô „ ra.

Lý Lộ Lộ lập tức trợn tròn mắt, đây, đây là chuyện gì vậy?

Không phải Trịnh Huyền Nhã và Chu Doãn không đội trời chung hay sao, sao bây giờ lại gọi thành chị Doãn rồi?

“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, bây giờ như thế này thì cũng không cách nào biểu diễn được, chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

Lâm Văn Quyên rất bắt đắc dĩ, dáng vẻ bây giờ của Chu Doãn và Trịnh Huyền Nhã vẫn cần phải được xử lí, thế nên chỉ có thể quay về khách sạn trước thôi.

Chu Doãn nằm trên giường, cô lấy điện thoại ra cầm trong tay.

Lục Nguyên à Lục Nguyên, sao hôm nay anh lại không tới?

Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhắn gọi đi.

Kim Lăng, một tiếng trước.

“Bác tài, bác tiếp tục chạy đi, tới quảng trường nhỏ ở phía trước, sao bác lại dừng rồi?” – Trong lòng Lục Nguyên thật sự có chút nôn nóng.

Nhóm QQ của lớp liên tục nhảy ra từng đoạn video, toàn bộ đều là video Phan Thụy Tường đánh người.

“Thảm quá rồi, đừng gửi nữa. Không phải là tỏ tình thất bại thôi sao, có nhát thiết phải đánh người ta thành như vậy không?” – Doãn Y nói trong nhóm chat.

“Ha ha, nếu như Tuyết Nặc tỏ tình với cậu rồi cậu rồi bị người khác phá hỏng thì sao? – Tống Thuần nói.

Doãn Y không để ý tới Tống Thuần.

“Chàng trai à, cũng hết cách, tắc đường rồi, xe không qua được, phía trước còn có rất nhiều người đang chặn đường kia.

Lục Nguyên nhìn một cái, quả nhiên phía trước tập trung rất nhiều học sinh, khiến cho đường bị tắc kinh khủng, chỗ này đã rất gần quảng trường nhỏ rồi, xem ra bọn họ đều đang xem Phan Thụy Tường đánh người.”

“Bỏ đi, cho cháu xuống xe.”

Lục Nguyên lấy ra hai trăm tệ, cũng không lấy lại tiền thừa mà đẩy của ra, chạy về phía quảng trường nhỏ.

Thế nhưng đột nhiên có một người kéo anh lại.

“Lục Nguyên, đừng đi.”

Là Viên Linh.

Viên Linh lo lắng nhìn Lục Nguyên, sống chết bám lấy cánh tay Lục Nguyên: “Em biết anh sẽ tới đây mà, anh đừng đi, đừng qua đó.”

“Em buông tay ra, Viên Linh, anh không thể không qua đó được, có người xui xẻo đang thay anh chịu trận, anh sao có thể không qua đó được. Nếu như anh ta bị đánh chết thì sao? Anh phải qua đó nói rõ mọi chuyện.”

Lục Nguyên thật sự rất gấp.

Khi anh ở trên taxi nhìn thấy video, anh nghĩ một lát, sau đó cũng đã hiều được có chuyện gì đang xảy ra.

Phan Thụy Tường vẫn luôn dẫn người tới trường học tìm anh, lần trước trong tiệc sinh nhật của Lưu Triều Phong, Lục Nguyên đã biết rồi.

Mà người duy nhất từng nhìn thấy Lục Nguyên chính là mấy tên tóc vàng đã ngăn cản xe taxi lần trước đó.

Vậy nên, đương nhiên Phan Thụy Tường đã bắt máy tên tóc vàng đó tới tìm mình.

Cứ thế một tuần trôi qua mà vẫn chưa có ai tới tìm, Phan Thụy Tường cũng rất nôn nóng, thế nên anh ta đã giận cá chém thớt lên trên người mấy tên tóc vàng kia.

Mấy tên tóc vàng cũng biết sợ, nếu như không tìm ra được tên nhóc thuê xe kia nữa, chỉ sợ bọn họ sẽ phải chịu đựng cơn phẫn nộ đến từ cậu Phan.

Thế nên mấy người bọn họ liền dứt khoát ra tay trước, tùy tiện chỉ bừa một tên xui xẻo nào đó, nói người đó là kẻ đã lái xe đâm phải.

Phan Thụy Tường sớm đã bị lửa giận làm mò đầu tóc, nghe mấy tên tóc vàng nói, anh ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức dẫn người tới xử lí tên xui xẻo kia.

Phan Thụy Tường thật sự ra tay tàn ác.

“Thế nhưng nếu như anh qua đó, người bị đánh chết sẽ là anh đây.

Viên Linh rất hiểu Phan Thụy Tường, cũng hiểu rõ địa vị và thân phận của anh ta, Lục Nguyên chỉ là sinh viên bình thường, nếu thật sự bị Phan Thụy Tường nhìn trúng, cho dù Viên Linh cô có muốn bảo vệ cũng không bảo vệ nổi.

“Yên tâm đi, sẽ không đâu. Em buông tay ra.”

Lúc này Lục Nguyên không thèm thương hoa tiếc ngọc, dùng sức hất tay một cái rồi rút tay về, sau đó đẩy đám người ra chen vào bên trong.

Nhưng mà, đúng lúc này.

Anh liền cảm thấy có hai thứ gì đó mềm mềm ám ấm từ phía sau dán lên lưng anh, một cánh tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau.

“Anh đừng đi, em xin anh đấy.”

Viên Linh cũng hạ quyết tâm, sống chết không cho Lục Nguyên đi.

Lục Nguyên còn muốn nói gì đó.

Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc bay vào mũi anh, một đôi môi mềm mại, ấm nóng lại dán lên môi anh lần nữa.

Viên Linh trực tiếp hôn anh.

Nụ hôn này ấm áp, trơn bóng như thế.

Cơ thể Lục Nguyên mềm nhữn, Viên Linh thuận thế ép lên người anh, hai người ngã xuống trên bãi cỏ bên cạnh, lăn lộn hôn nhau.

Điện thoại của Lục Nguyên từ trong túi rơi ra.

Màn hình điện thoại đột nhiên phát sáng, có cuộc gọi gọi tới.

Thế nhưng Lục Nguyên căn bản không hề để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play