- anh đứng đây bao lâu rồi?

Phùng Lãnh Nhi nuốt nước bọt miễn cưỡng lên tiếng, hơn nữa trong lòng thầm cầu nguyện anh không nghe thấy lời cô nói lúc nãy.

- đủ lâu để cho tôi biết rõ chân tướng.

Giọng Hàn Lan Uy êm dịu báo hiệu cơn bão sắp đến sau những đêm bình lặng.

Câu trả lời của anh khiến Phùng Lãnh Nhi ấp úng.

- không phải như vậy …… xin anh nghe em giải thích.

- đủ rồi!

Một tay thô lỗ kéo cô, tiện đà anh ôm chặt lấy eo cô.

- em yêu, bây giờ chúng ta phải đi tiễn khách, diễn nốt một màn cuối cùng thôi!

Anh cười lạnh bên tai cô, ngữ khí lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi. Phùng Lãnh Nhi sợ hãi bất lực để mặc Hàn Lan Uy kéo cô đi, ném lại cho Lí Uyển Lăng một nụ cười yếu ớt, Phùng Lãnh Nhi cũng cố nặn ra một nụ cười.

Sau khi vị khách cuối cùng rời đi, thần kinh của Phùng Lãnh Nhi đã căng thẳng đến cực điểm, Lí Uyển Lăng muốn giữ cô lại để giúp cô giải thích rõ với Hàn Lan Uy, nhưng Hàn Lan Uy lạnh lùng hạ lệnh trục khách khiến cô ấy buộc phải ra về.

Phùng Lãnh Nhi lén nhìn Hàn Lan Uy, chỉ hai mắt anh lạnh lùng, môi mím chặt, gân xanh trên trán cũng nổi lên, có thể dễ dàng nhận ra anh đang cực kì kìm nén cơn giận.

Đột nhiên Hàn Lan Uy quay lại ôm chặt lấy cô

- em yêu, diễn xong rồi chúng ta cũng nên về nhà thôi.

Ngữ khí lạnh như băng đến đáng sợ.

- xin anh…… nghe em giải thích...

Không đợi cô nói xong, Hàn Lan Uy thô lỗ bắt lấy cánh tay của cô đi thẳng về phía ngoài. Anh dùng sức mạnh đến nỗi như muốn dứt hẳn cánh tay cô ra, bước đi dồn dập khiến cô loạng choạng chạy theo mãi.

Xe của bọn họ đã đứng chờ trước khách sạn, Hàn Lan Uy mở cửa xe ra đẩy cô vào, sau đó cũng lên xe cùng.

Dọc theo đường đi, Hàn Lan Uy im lặng không nói, Phùng Lãnh Nhi cảm thấy cô giống như trái bóng sắp nổ tung, không đè nén nổi đành lên tiếng

- Lan Uy, xin anh nghe em giải thích.

Cô chưa nói hết lời thì Hàn Lan Uy đã hét lên

- cô im ngay cho tôi, nếu không tôi không dám chắc mình đủ tự chủ để khỏi bóp nghẹt cái cổ xinh đẹp kia đâu

Ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ và giọng nói hắt hủi của anh khiến Phùng Lãnh Nhi cảm thấy vừa khổ sở vừa sợ hãi, họng cô nghẹn lại.

Vừa về đến nhà, Hàn Lan Uy đã thô lỗ kéo cô vào phòng.

- cởi quần áo của cô ra!

Anh tàn nhẫn ra lệnh cho cô đồng thời cởi quần áo của mình

- chứng minh cho tôi xem cô đáng giá so với những gì tôi đã bỏ ra xem nào.

Phùng Lãnh Nhi không ngừng run rẩy, hai chân cô mất hết sức lực sắp không đứng nổi

- xin anh…… Đừng như vậy, em có thể giải thích mà!

Cô tuyệt vọng nói, nước mắt chảy xuống ướt đẫm hai má.

- lời nói dối của cô tôi đã nghe nhiều lắm rồi, đồ lừa đảo bé nhỏ tham lam

Hàn Lan Uy hét lên giận dữ, rồi nói tiếp

- tôi đã từng nói rồi, tôi hận nhất là thủ đoạn dối trá của kẻ khác, còn cô lại dám chơi đùa tôi như một thằng ngốc.

- em không có!

Hàn Lan Uy rõ ràng là không tiếp thu lời của cô, anh lớn tiếng nói

- bây giờ là lúc cô phải trả giá. Cởi quần áo của cô ra!

Anh ra lệnh lần nữa, hoàn toàn không có ý định nhường bước.

- tôi cảnh báo cô, nếu để tôi động tay thì bộ lễ phục đẹp đẽ đó sẽ không giữ nổi đâu.

Phùng Lãnh Nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đưa tay lên cởi từng thứ từng thứ một cho đến lúc chỉ còn đồ lót bên trong.

Phùng Lãnh Nhi run rẩy cởi bỏ vật che chắn cuối cùng, xấu hổ nhắm mắt lại, cô trần trụi đứng trước anh, thân thể trắng nõn của cô xúi giục người khác phạm tội.

- lên giường!

Hàn Lan Uy vô tình ra lệnh. Cô mở mắt ra thấy Hàn Lan Uy đã gần như hoàn toàn trần trụi, thân thể cường tráng giống như một vị thần Hy Lạp, nhưng đáng sợ chính là, cả người anh như một cơn thủy triều, một khi đã bùng nổ cô biết mình không thể gánh chịu được. Cô không kìm được ý nghĩ muốn xuống nước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dữ dội của anh cô đành nén lại.

Không thể chần chừ, Phùng Lãnh Nhi nằm lên giường, cô kéo chăn trùm kín đầu, nghĩ rằng anh sẽ không làm gì mình khi mình đang mang thai nhưng cô lại quên một điều quan trọng chính là chưa từng nói với anh về sự tồn tại của đứa bé này.

Hàn Lan Uy giống như con báo đen, nhanh nhẹn không một tiếng động lên giường, anh giật chăn cô ra, đôi mắt nóng bỏng không hề rời khỏi mặt cô.

Đột nhiên anh hất hai chân cô ra, cô giật mình hoảng loạn nhìn anh.

Tiếp sau đó, không có dịu dàng, không có yêu thương……

Cả đêm, Hàn Lan Uy đối xử với cô như với một gái làng chơi, lúc Phùng Lãnh Nhi kêu đau, anh chỉ cười lạnh nói

- chịu đau là nghĩa vụ của một tình nhân!

Lời nói tàn nhẫn vô tình khiến Phùng Lãnh Nhi hiểu được, cô đã không còn là cô vợ mà anh trân trọng yêu thương nữa mà thay vào đó lại là một tình nhân không hơn không kém.

Mãi đến gần sáng anh mới buông tha cô, dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, anh lạnh lùng nói

- ngày mai cứ đi làm như bình thường.

Sau đó anh ra khỏi phòng ngủ, không bước vào lần nữa.

Căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại mình Phùng Lãnh Nhi, cô cố nén tiếng nức nở. Không ngờ chỉ trong một đêm cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nếm thử cái tư vị gọi là sống không bằng chết. Cô rất hối hận, cô không nên vì một lần đấu khẩu mà lỡ lời, nhưng cái giá cô phải trả quá lớn! Lần đầu tiên, cô cầu trời xin cho cô một cơ hội!.

Sáng hôm sau, Phùng Lãnh Nhi lết thân thể mệt mỏi của mình đi làm.

Công việc của cô ngày càng nhiều lên, yêu cầu của Hàn Lan Uy cũng cao hơn khiến cô làm việc miệt mài, ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có.

Buổi tối, Hàn Lan Uy không hề ăn cơm cùng cô, mãi đến khuya mới về nhà. Nhưng cho dù anh về nhà muộn đến đâu, mặc kệ Lãnh Nhi đang ngủ hay thức, anh cũng vẫn sẽ thô bạo lột áo ngủ của cô ra, vô tình mạnh bạo phát tiết trong cơ thể cô. Anh không hề hôn cô lấy một lần, cách đối xử của anh khiến Phùng Lãnh Nhi đau thắt lại.

Cô không hề có bất cứ cơ hội nào để giải thích với anh, càng không có cơ hội nói cho anh biết về sự tồn tại của đứa bé cô đang mang. Tất cả hành động của anh đã đẩy cô ào vực sâu thống khổ.

Hết chương 20

* nào tiếp tục ngược nha các bạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play