Lúc Hề Hề định lên tiếng hỏi người tiền nhiệm vị trí trưởng bộ phận trợ lý là ai, thì Doãn Tư Thần đã thong thả ung dung mở miệng: "Nếu đã đến đây rồi, vậy em cùng tôi xuống hầm rượu của lâu đài xem một chút đi."
Nói xong, anh lập tức đứng lên bước ra ngoài, Hề Hề cũng giật mình và vội đi theo sau.
Hầm rượu là nơi quan trọng như vậy, cô thật sự có thể đi xuống sao? Vừa rồi anh còn muốn trừng phạt một con mèo vì đã hủy hoại một thùng rượu vang, giờ lại muốn dẫn cô đi cùng?
Tiểu A an tĩnh theo sau, luôn giữ một khoảng cách nhất định với Doãn Tư Thần và Hề Hề. Thân là một trợ lý chuẩn mực, đương nhiên phân định rõ ràng khi nào chủ nhân cần ở mình ở cạnh, khi nào cần phải đứng xa chờ lệnh. Vậy nên Hề Hề gần như không có cảm giác Tiểu A đang đi theo hai người họ.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Doãn Tư Thần dẫn cô đi xuyên qua một hành lang thật dài, cuối cùng bước xuống hầm rượu. Anh đứng ngoài cửa đưa tay bấm một chuỗi mật mã, ngay sau đó cửa hầm rượu đã mở ra.
Vừa bước vào cửa thì đập vào mắt chính là hai dãy thùng rượu được chất ngay ngắn, một thùng rượu ở dãy đầu tiên đã được mang đi, vẫn còn chút vết tích để lại.
"Tất cả rượu ở đây đều đã được chưng cất hơn 300 năm." Doãn Tư Thần mỉm cười xoay người nhìn Hề Hề, đôi mắt anh sáng lên.
Quả nhiên Hề Hề kinh ngạc, thốt lên lời cảm thán: "300 năm!"
"Lúc tôi mua trang trại rượu này thì rượu nơi đây đã có lịch sử hơn 300 năm." Doãn Tư Thần đưa tay chạm vào một thùng rượu lớn, khoé mắt hẹp dài hơi mị mị: "Rượu ở đây có thể bắt đầu dùng được rồi."
"Bắt đầu dùng làm gì?" Hề Hề tò mò hỏi.
"Chuẩn bị dùng để chiêu đãi tất cả khách đến tham dự hôn lễ." Doãn Tư Thần đột nhiên nhìn thẳng vào gương mặt Hề Hề, nụ cười trở nên sáng lạn: "Là một hôn lễ thật long trọng."
Hôn lễ long trọng?
Đáy lòng Hề Hề tức khắc chấn động, lồng ngực bỗng nhiên nhói lên.. Cô lập tức quay người đi, cốt để Doãn Tư Thần không thể nhìn thấy nét mặt biến sắc của mình. Chỉ vài giây sau thì cô đã nhanh chóng trấn tĩnh cảm xúc ngoài mặt, nhưng sự nhói lòng vẫn âm ỉ vang lên.
Anh nói hôn lễ?
Anh muốn kết hôn?
Kết hôn với người phụ nữ khác?
Anh muốn..
Mà điều đó thì có liên quan gì đến cô?
Vì cái gì mà phải đau lòng?
Mặc dù cho cô đang đưa lưng về phía Doãn Tư Thần, nhưng hình ảnh phản chiếu của cô trên tấm gương đối diện đã lọt vào đôi mắt của anh. Anh nhận ra được hốc mắt của cô đang đỏ bừng..
Doãn Tư Thần yên lặng hai giây, rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Em không sao chứ?"
Hề Hề hoảng loạn rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, bức bản thân nén nước mắt, từ tốn trả lời: "Không, không có gì! Là tôi bị bụi bay vào mắt!"
Doãn Tư Thần rũ mắt nhìn xung quanh và xem dưới mặt đất, hầm rượu của anh được thường xuyên dọn dẹp để đảm bảo quá trình chưng cất rượu, nơi này tuy không thể đảm bảo là vô khuẩn, nhưng tuyệt đối không thể nhiễm một hạt bụi.
Bụi bặm ở đâu ra cơ chứ?
Rõ ràng vừa rồi là cô ghen!
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười nhạt: "Em không hiếu kỳ về đối tượng tôi muốn kết hôn sao?"
Hề Hề hoảng loạn xoay người, làm bộ dáng như đang ngắm nghía các thùng rượu và né tránh ánh mắt của Doãn Tư Thần, nói năng có chút lộn xộn: "Có thể gả cho Doãn chủ tịch, người phụ nữ đó hẳn là người may mắn nhất trên thế giới này."
"Em thật sự cho rằng như vậy?" Khoé mắt Doãn Tư Thần càng thêm khiêu khích, mang theo ý hài hước.
Hề Hề nhanh chóng nhìn lướt qua Doãn Tư Thần, sau đó rũ mắt, rầu rĩ trả lời: "Ừm."
Thấy tâm tình Hề Hề có vẻ buồn bã, ngược lại Doãn Tư Thần càng thêm vui vẻ.
Bản thân Hề Hề không hiểu vì sao cô lại như vậy, cô và anh chẳng qua là hai người xa lạ chỉ mới quen biết nhau mấy ngày, cho dù giữa hai người từng phát sinh nhiều chuyện ái muội, nhưng ai cũng hiểu đó chỉ là hiểu nhầm, sự cố ngoài ý muốn.
Chỉ là ngoài ý muốn thôi, không phải sao?
Sao cô lại trở nên tham lam như thế này?
Anh vốn dĩ từ đầu đã không thuộc về cô, không phải sao?
Vị đế vương cao cao tại thượng này thì có bao nhiêu phụ nữ vây quanh chứ?
Bản thân cô đâu thể hèn mọn đến thế? Cô đã có được hai bánh bao nhỏ ngoan ngoãn thì không thể hy vọng xa vời điều không thuộc về mình.
Hề Hề cứ ngây ngốc đi theo sau Doãn Tư Thần, trong lòng là một đống suy nghĩ ngổn ngang rối bời, hoàn toàn không để ý đến người đi phía trước. Đột nhiên 'Ách' một tiếng, cái mũi nho nhỏ của cô va mạnh vào lưng anh! Lưng người này sao mà cứng như đá vậy?
Doãn Tư Thần dừng bước, vừa quay người lại thì thấy Hề Hề nước mắt lưng tròng, đang lấy tay che mũi ở sau lưng mình.
"Em không sao chứ?" Doãn Tư Thần hơi hơi nhịn cười, ngược lại với Hề Hề đang cố nén nước mắt.
"Không sao." Hề Hề một tay che mũi, rầu rĩ trả lời.
Không sao mới là lạ đó, mũi của cô bị đụng mạnh ê ẩm luôn mà, nhưng ngoại trừ nói 'không sao' thì cô có thể nói gì đây? Nếu nói mình đau lắm có phải là chọc giận ông chủ không? Đây chính là ông chủ của cô nha, bốn năm rưỡi tiếp theo là cô phải đi theo anh! Sao cô lại xúi quẩy như thế này?
Trước kia tuy chỉ là một phiên dịch viên nho nhỏ nhưng làm việc vất vả đến đâu cũng chưa từng gặp sự cố gì. Bây giờ mới chuyển công việc đã gặp 'tai nạn nghề nghiệp'!
"Để bồi thường cho cái mũi của em, trưa nay tôi sẽ mời cơm." Doãn Tư Thần nói xong liền xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng anh bỏ đi mà Hề Hề ngẩn người, vội vàng đi theo.
Sẽ cùng ăn cơm với anh? Không phải chứ? Có phải uống rượu không nhỉ?
Tửu lượng của cô rõ ràng rất kém, lần trước uống chỉ một chai thôi mà đã lung tung cả lên!
Huống hồ anh sắp kết hôn, nhất định phải giữ khoảng cách với đối phương mới được. Nghĩ vậy nên vừa rời khỏi hầm rượu thì Hề Hề lập tức lên tiếng: "Doãn chủ tịch, trưa nay tôi sẽ ăn cơm cùng những người khác. Tôi chỉ là một trợ lý, sao có thể dùng cơm với ông chủ?"
Doãn Tư Thần bước đi không hề dừng lại, tựa như không nghe thấy lời này của cô.
Tiểu A ở phía sau đã bước nhanh đến hai bước, thấp giọng nói bên cạnh Hề Hề: "Trưởng bộ phận trợ lý hoàn toàn có tư cách dùng cơm với chủ tịch."
"Hả?" Hề Hề sửng sốt: "Vậy trưởng bộ phận trợ lý trước đây cũng hay ăn cơm với Doãn chủ tịch sao?"
"Vâng." Tiểu A trả lời.
"Vậy người tiền nhiệm vị trí này là ai?" Hề Hề không nén được tò mò.
"Là phu nhân của chủ tịch." Tiểu A hơi do dự, nhưng vẫn trả lời câu hỏi này.
Bước chân của Hề Hề tức khắc khựng lại, ánh mắt cô ngước nhìn theo bóng dáng đĩnh bạt tuấn dật phía trước. Trưởng bộ phận trợ lý tiền nhiệm là vợ cũ của anh? Vậy vì sao anh lại để cô ngồi ở vị trí này? Anh.. thật sự không ngại sao?
Hay là anh chưa từng yêu người vợ trước của mình?
Không, không phải! Tay anh còn đeo nhẫn, chứng tỏ tình cảm chưa dứt được!
Vậy.. người phụ nữ anh sắp kết hôn là ai?
Đáy lòng Hề Hề tức thì rối loạn mù mịt!
Dù cho không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể phủ nhận một sự thật, Doãn Tư Thần quá mức ưu tú, đủ để làm cho tất cả phụ nữ đều có thể xiêu lòng vì anh. Bản thân cô không nghĩ rằng chỉ hai ba lần vô tình tiếp xúc mà trong lòng cô đã lăn tăn gợn sóng.. Chính là khi nghe được tin anh muốn kết hôn, đáy lòng cô bất chợt nhói lên cùng cảm giác chua xót thật sự rõ ràng.
Hề Hề ơi là Hề Hề, mày không thể có tình cảm với người đàn ông này được!
Phải dừng lại tại đây! Tỉnh táo đi thôi! Đây không phải người mày có thể mơ tưởng!
Cô chậm rãi chấn chỉnh cảm xúc, cố gắng trở lại sắc mặt điềm tĩnh.
"Tổ trưởng?" Tiểu A thấy Hề Hề dừng lại đứng tại chỗ, liền thắc mắc hỏi.
Hề Hề cười khổ, nói: "Không có gì, tôi chỉ ngạc nhiên mà thôi." Dứt lời, cô rũ mắt xuống che giấu tâm tình, vội vàng bước theo sau Doãn Tư Thần.
Phòng ăn của lâu đài này rất rộng lớn, lớn đến mức khiến Hề Hề không nói nên lời, mà chỉ ngẩn ngơ cảm thán. Quản gia Helen ra lệnh cho đầu bếp mang các món ăn bày biện lên bàn, mỗi một món đều được trang trí đẹp mắt theo tiêu chuẩn dành cho quý tộc.
Hề Hề yên lặng ăn từng miếng, thỉnh thoảng len lén nhìn Doãn Tư Thần với ánh mắt thất thần. Cảm nhận được cái nhìn của cô nên đôi mắt anh càng trở nên nhu hòa.
Này, nhanh như vậy mà em đã biết ghen tỵ rồi sao?
Đúng là một dấu hiệu tốt nha!
"Đêm nay sẽ có một buổi tiệc nhỏ ở lâu đài này, em sẽ là bạn gái dự tiệc của tôi." Doãn Tư Thần nhàn nhạt mở miệng nói, lời anh nói ra nhẹ nhàng như thể đang trò chuyện về thời tiết.
Hề Hề hơi ngẩn ra, sau đó gật gật đầu: "Vâng, Doãn chủ tịch."
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm bạn gái dự tiệc của anh, tuy lần đầu có chút việc hơi ái muội, nhưng ngẫm lại chỉ là cô tự mình đa tình, cô chỉ là một bạn gái dự tiệc thôi, không có gì đặc biệt cả! Làm người phải biết chừng mực, không nên suy nghĩ quá phận!
"Lát nữa sẽ có người mang lễ phục đến, em thích bộ nào cứ thoải mái lựa chọn. Nếu không muốn mang giày cao gót thì có thể không mang." Đôi mắt hẹp dài liễm diễm nhu tình, anh thật sự đau lòng khi nhìn cô phải mang giày cao gót, bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà phải chịu đè ép trên đôi giày.
"Vâng, Doãn chủ tịch." Hề Hề thẫn thờ đáp lại.
Bầu không khí tiếp tục trầm mặc, cứ như vậy cho đến khi cả hai dùng cơm xong.
Sau bữa cơm thì Tiểu A bước nhanh đến bên cạnh, thấp giọng nói với Doãn Tư Thần: "Chủ tịch, lần này có cần mời tiểu thư Clarence không?"
Doãn Tư Thần ngước mắt nhìn thoáng qua Hề Hề, ánh mắt loé sáng lên tựa như đang suy nghĩ điều gì, sau đó trả lời: "Mời, đã lâu tôi chưa gặp tiểu thư Clarence."
Tiểu A lướt nhìn qua Hề Hề, định nói gì đó nhưng lại thôi, mệnh lệnh của chủ tịch là phải chấp hành vô điều kiện, Tiểu A tức khắc gật gật đầu trả lời: "Vâng, thưa chủ tịch."
Hề Hề vẫn để ý sự trao đổi của Doãn Tư Thần và Tiểu A nãy giờ, đáy lòng cô liền rộn lên cảm giác kỳ quái..
Tiểu thư Clarence này rốt cuộc là ai?
Lại có thể khiến hai người họ nói về cô ta như vậy?
Không lẽ đó là vợ sắp cưới của Doãn Tư Thần?
Hay là?
Trí óc Hề Hề lần nữa rối như tơ vò, người ta thường nói khi phụ nữ sập bẫy ái tình thì luôn suy nghĩ miên man, thật ra thì trước khi sập bẫy họ cũng đã suy nghĩ miên man rồi. Đặc biệt khi đối tượng để suy nghĩ chính là Doãn Tư Thần!
Cùng lúc này, tiểu thư Clarence nhận được thiệp mời dự tiệc của Doãn Tư Thần, nét mặt cô ta sửng sốt vui mừng kèm vẻ khó tin.
"Cái gì? Ngài Doãn thật sự mời tôi sao? Tôi đã có cơ hội rồi! Rốt cuộc đã chờ được ngày này!" Cô nàng tiểu thư quý tộc có diện mạo xinh đẹp thốt lên, ánh mắt rực sáng ý chí chiến đấu: "Lần này tôi nhất định phải đánh bại hết mọi phụ nữ bên cạnh Doãn Tư Thần, để trở thành Doãn thiếu phu nhân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT