Doãn Tuyết Mạt nghe Tưởng Huy Âm nói xong, tức khắc gật gật đầu. Đôi mắt cô ta loé lên sự nham hiểm, cô ta hiển nhiên không thể cho phép Cố Hề Hề ưu tú hơn mình được!
Cố Hề Hề đi cùng Tiểu Vương vào phòng nghỉ, Tiểu Vương một bên dìu Cố Hề Hề vào, một bên vẫn giữ chặt tặng phẩm cho buổi từ thiện. Đây là tặng phẩm sẽ được đưa ra trong buổi triển lãm công khai chốc lát nữa, ngoài ra Cố Hề Hề còn phải hoàn thành nghi thức ký tên quyên tặng. Nếu có bất luận điều gì sơ suất, đó chính là đánh vào thể diện của Doãn gia. Tiểu Vương ý thức được điều này, nên luôn ôm khư khư trong tay, không dám buông lỏng.
Cố Hề Hề nằm nghỉ trên ghế mát xa để thư giãn, cô thoải mái than nhẹ một tiếng: "Phải vác cái bụng lớn như vậy đi bộ, đúng là một bài tập thể lực tốt nhất trên đời mà. Nếu không phải do bác sĩ dặn lúc gần sinh phải năng đi lại nhiều để sinh nở dễ dàng hơn, thì chị nhất định không bước chân ra khỏi cửa đâu! Giờ mà chị thấy ai mang đôi giày cao gót mười lăm phân là cảm thấy mệt rồi!"
Tiểu Vương phì cười: "Thiếu phu nhân, do chị không quen thôi. Em nghe nói phu nhân tổng giám đốc của công ty Hạo Miêu lúc mang thai tám tháng còn mang một đôi 'hận trời cao' (*) để đi dự tiệc đó."
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
(*) 恨天高: Là một từ phổ biến trên internet chỉ các đôi giày cao gót, đặc biệt là những đôi cao hơn 10cm, dưới 15cm.
Cố Hề Hề tức thì kinh ngạc, cảm thán kêu lên một tiếng: "Không phải chứ? Cả người nặng nề như vậy mà còn dám mang đôi 'hận trời cao' sao? Hẳn là cô ấy phải rất thích làm đẹp! Chẳng lẽ lại không quan tâm bản thân mình và đứa con trong bụng sao nhỉ?"
Tiểu Vương cười hì hì: "Đúng, em cũng nghĩ vậy! Bất quá thì có thể do công ty Hạo Miêu chỉ mới thành lập chưa lâu, muốn tồn tại được trên thương trường thì không dễ dàng gì, thân là phu nhân của tổng giám đốc thì dĩ nhiên không thể ngồi yên! Rốt cuộc thì danh môn thế gia và nhà giàu mới nổi khác nhau là ở điểm này, các gia đình hào môn có quy củ của chính mình, không phụ thuộc vào ai, nhưng còn nhà giàu mới nổi chỉ có thể nương theo quy củ của người khác."
Bởi vì Doãn gia, chủ nhân của tập đoàn Doãn thị là một danh môn thế gia, đứng đầu tầng lớp thượng lưu, cho nên Cố Hề Hề có thể làm mọi việc mà cô muốn, hoàn toàn không cần để tâm đến cái nhìn của người khác. Dù người khác có nhìn đến nghẹn uất cũng mặc kệ, ai kêu bọn họ là phải dựa vào tập đoàn Doãn thị để sinh tồn cơ chứ?
Mà những gia đình khác thì không được như vậy, nếu đã không phải là hào môn thì chính là trường hợp thứ hai, nhà giàu mới nổi. Những gia đình như vậy không có căn cơ vững chắc, không có chỗ dựa hùng hậu, không đủ khí tràng cường đại, và điều quan trọng nhất là họ chỉ có thể tuân theo những quy tắc do người khác chế định.
"Vì vậy, nên thiếu phu nhân, chị chỉ cần quan tâm bản thân mình muốn gì là được, hoàn toàn không cần quan tâm ánh mắt người khác. Tập đoàn Doãn thị của chúng ta có căn cơ và nội tình thâm sâu, tuy tập đoàn Doãn thị thành lập ở trong nước chỉ mới ba thế hệ, nhưng lịch sử của Doãn gia tại Âu Châu và nước ngoài thậm chí không hề thua kém lịch sử của Vân gia tại Trung Quốc."
Những lời này của Tiểu Vương là khéo léo hé lộ cho Cố Hề Hề biết rằng tập đoàn Doãn thị chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp khổng lồ của Doãn gia mà thôi.
Cố Hề Hề dĩ nhiên hiểu ý tứ của Tiểu Vương, cô cười cười, nói: "Thảo nào thời điểm Tư Thần cho tôi cổ phần thì anh ấy chẳng hề do dự. Xem ra anh ấy còn không ít tài sản ở nước ngoài, được rồi, để bữa nào tôi sẽ cướp của anh ấy một ít mới được!"
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau đó là một thanh âm quen thuộc: "Chị dâu, nghe nói chị đang ở nghỉ ở trong, em vào một chút được không?"
Là Tưởng Huy Âm?
Cố Hề Hề khẽ nhíu mày, cô thật tình không muốn liên quan gì đến người này cả. Cô ta không khác gì chó điên, thậm chí còn từng dùng dao muốn rạch mặt cô cơ mà! Nếu lần đó không nhờ lanh trí thì cô đâu thể dễ dàng thoát thân như vậy?
Cố Hề Hề đưa mắt nhìn Tiểu Vương, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Tiểu Vương lên tiếng cự tuyệt. Nhưng Tiểu Vương còn chưa kịp mở miệng thì Tưởng Huy Âm đã tự đẩy cửa bước vào, theo sau là Doãn Tuyết Mạt.
Đối với cả hai người này, Cố Hề Hề hoàn toàn không thích ai cả!
Mà khoan đã, sao hai người bọn họ lại đi chung với nhau? Doãn Tuyết Mạt rõ ràng chỉ vừa trở về từ Na Uy vào ngày hôm qua, lại có thể quen biết Tưởng Huy Âm nhanh đến vậy?
Cũng đúng, cả hai đều mắc chứng bệnh hoang tưởng nặng, mặc cho người khác cư xử rất đúng mực thì cả hai lúc nào cũng hùng hổ cho rằng đối phương muốn công kích mình để rồi kịch liệt chống trả!
Cố Hề Hề đối với loại tiểu thư não tàn này chỉ đành cạn lời.
Tiểu Vương thấy hai người bọn họ chưa được phép đã tự ý bước vào, cô lập tức đứng lên tiến tới một bước, nói: "Hai vị tiểu thư, thiếu phu nhân hiện tại không được khoẻ, nếu có việc gì nên để khi khác rồi nói."
Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt đã vào được đến đây thì sao có thể chịu rời khỏi dễ dàng?
Tưởng Huy Âm len lén lấy tay tự nhéo vào đùi mình một cái đau điếng, tức khắc nước mắt lưng tròng nhìn Cố Hề Hề, nghẹn ngào nói: "Chị dâu, em vì chuyện hôm qua nên đến đây xin lỗi chị! Hôm qua là em không tốt, lúc về đến nhà thì anh hai và mẹ đã la em rất nhiều, em thật sự biết sai rồi!"
Tưởng Huy Âm nhìn thấy trên bàn nhỏ gần đó có một chén trà, cô ta vội vàng lại gần bưng chén trà lên cho Cố Hề Hề.
Động tác cô ta quá nhanh làm Tiểu Vương lo lắng nước trà sẽ đổ vào người Cố Hề Hề, vậy nên Tiểu Vương liền tiến đến chắn trước mặt -
Tưởng Huy Âm liền làm ra vẻ sợ hãi, chén trà lung lay rồi bị đổ vào chính người cô ta!
XOẢNG!
Chén trà rơi xuống đất bể tan tành, còn lễ phục cả Tưởng Huy Âm nháy mắt đã ướt một mảng lớn.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cô còn tưởng Tưởng Huy Âm xông đến sẽ hất trà lên người cô, kết quả lại là chính cô ta bị đổ nước trà vào người?
Là Tưởng Huy Âm thật sự biết lỗi và muốn sửa sai sao?
A không không không! Ý nghĩ này quá ngây thơ rồi!
Đại não Tưởng Huy Âm vốn không có khái niệm nhận thức sai lầm là gì mà nghiêm túc sửa sai! Cô ta chỉ biết giả vờ nhận lỗi, còn trong lòng càng thêm thâm độc hung tàn mà thôi!
Tiểu Vương ngây ngẩn một lúc, cô không ngờ Tưởng Huy Âm lại tự để trà đổ vào người. Phải biết rằng Tưởng Huy Âm là nhân vật chính của yến hội ngày hôm nay nha!
Chốc lát nữa trong bữa tiệc thì Tưởng Huy Âm và Thượng Kha sẽ cùng bước lên nhận tặng phẩm của các quý phu nhân, giờ lễ phục bị ướt như vậy thì sao có thể xuất hiện trước mặt mọi người?
Tưởng Huy Âm tức khắc làm vẻ kinh hoảng: "Ai nha, làm sao bây giờ? Hôm nay em đến đây chỉ mang theo một bộ lễ phục này thôi! Lát nữa phải cùng Thượng Kha nhận tặng phẩm quyên góp nữa, lễ phục của em lại.."
Cố Hề Hề cuối cùng đã mềm lòng, quay sang nhìn Tiểu Vương: "Em đưa đồ chị giữ cho, giúp cô ấy lau khô người đi."
Dù Tưởng Huy Âm nhiều lần tính kế và vô phép tắc với cô, nhưng suy cho cùng vẫn là họ Tưởng, chính là đại diện cho Tưởng gia. Cố Hề Hề không thể khoanh tay đứng nhìn thể diện của Tưởng gia bị ảnh hưởng được, bởi lẽ hình ảnh của Tưởng gia và Doãn gia là môi hở răng lạnh, cùng tiến cùng lui.
Chính vì vậy, Cố Hề Hề mới để Tiểu Vương lại giúp Tưởng Huy Âm, đương nhiên cô làm vậy cũng không mong Tưởng Huy Âm cảm kích gì, chỉ cần cô ta giữ khoảng cách xa xa một chút là thật cảm ơn trời đất rồi!
Tiểu Vương đem hộp tặng phẩm cẩn thận đưa lại cho Cố Hề Hề, sau đó cúi xuống giúp lau khô nước trà trên lễ phục của Tưởng Huy Âm.
Doãn Tuyết Mạt thấy cơ hội đã đến, lập tức nói: "Chị dâu, để em giúp chị."
Cố Hề Hề cảnh giác, nhìn thoáng qua Doãn Tuyết Mạt: "Không cần, thân thể tôi không tiện nên không giúp Huy Âm lau lễ phục được, cô nên đến giúp Huy Âm một chút đi! Tôi thấy hai người cùng đến đây thì cô giúp Huy Âm sẽ thuận tiện hơn."
Doãn Tuyết Mạt thấy Cố Hề Hề không bị lừa thì liền sốt ruột khẩn trương.
Còn Tưởng Huy Âm thì đảo tròng mắt, ngay sau đó vội nói: "Ai nha hỏng rồi, trang sức đeo tay của em! Cái này là đồng hồ rất đắt, là bản hạn chế số lượng, không biết nó có chống thấm không nữa! Lát nữa phải lên sâu khấu trước mặt mọi người, nếu đồng hồ bị hỏng thì mất mặt lắm! Chị dâu, hay là em mượn đồng hồ của chị một chút nhé! Chị yên tâm, xong việc em sẽ trả cho chị ngay, em chỉ không muốn ảnh hưởng thể diện của Tưởng gia thôi. Chị nói rất đúng, hai nhà chúng ta có quan hệ khắng khít lâu nay, Tưởng gia và Doãn gia là cùng hưởng vinh nhục! Chị dâu, chị cũng không muốn chút nữa em sẽ xấu hổ trước mọi người vì một cái đồng hồ bị hỏng chứ? Chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, em mượn một chút thôi!"
Doãn Tuyết Mạt vội vàng góp lời: "Đúng vậy, chị dâu, chị đừng nhỏ mọn vậy được không? Doãn gia chúng ta nào giờ chưa từng thấy chết mà không cứu, huống chi chúng ta là người một nhà mà!"
Người một nhà cái đầu cô ấy!
Có ai lại đi tính kế người một nhà sao?
Bất quá thì hôm nay là ngày mùng một năm mới, để Tưởng Huy Âm phải chịu mất mặt thì quả thật không hay. Huống chi mục đích của yến hội là để Tưởng Huy Âm và Thượng Kha xem mắt.
Mọi người đều biết Thượng gia muốn tạo cơ hội cho cặp đôi hoàn cảnh này, hoàn toàn là vì nể mặt Doãn gia. Nếu cô thật sự không quan tâm thì chắc chắn Tưởng Huy Âm hôm nay sẽ phải một phen xấu mặt, kéo theo sau đó là thể diện của Tưởng gia và Doãn gia đều bị ảnh hưởng, cả gia chủ là Thượng gia cũng khó tránh liên lụy.
Làm sao bây giờ?
Thôi bỏ đi, chẳng phải chỉ là một chiếc đồng hồ thôi sao?
Dù sao đồng hồ của cô có rất nhiều, các loại đồng hồ xa xỉ không thiếu, có cho cô ta một cái cũng được.
Cố Hề Hề nghĩ đến đây thì để hộp tặng phẩm sang một bên, lấy tay cởi đồng hồ ra.
Doãn Tuyết Mạt thấy Cố Hề Hề lơ là hộp tặng phẩm, lập tức vọt đến che khuất tầm nhìn, rồi cầm tay Cố Hề Hề: "Chị dâu, để em giúp chị! Chị dâu, hôm nay thật phải cảm ơn chị. Không nhờ chị thì lát nữa Huy Âm sẽ phải xấu hổ trước mọi người rồi, nói gì thì chúng ta vẫn là người một nhà, nhất là những lúc thế này càng phải giúp đỡ nhau, chị nói phải không?"
Cố Hề Hề nghe Doãn Tuyết Mạt nói vậy, ngược lại không biết nên đối đáp gì cho phù hợp. Lời dễ nghe đối phương đã nói hết rồi, cô có thể nói gì nữa?
Doãn Tuyết Mạt nhân lúc Cố Hề Hề không chú ý, đã nhanh tay đánh tráo hộp tặng phẩm. Sau đó làm bộ cầm đồng hồ về đến chỗ Tưởng Huy Âm, kéo tay Tưởng Huy Âm và nói: "Ai nha, bộ váy này xem ra không thể mặc được nữa. Tôi nhớ ra mình có mang theo một bộ lễ phục phòng hờ, kích cỡ của tôi và cô gần bằng nhau, để tôi cho cô mượn lễ phục vậy."
Tưởng Huy Âm nghe vậy, tức khắc biết Doãn Tuyết Mạt đã thành công, khoé mắt lông mày cong lên, thể hiện sự khoái trá.
"Được đó, vậy tôi không khách sáo! Chị dâu, vậy chúng tôi đi trước đây! Lát nữa gặp!" Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ.
Tiểu Vương vẫn còn cầm khăn đang dính nước trà, trợn mắt há hốc miệng nhìn hai người bọn họ bỏ đi, nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Thiếu phu nhân, rốt cuộc họ đang làm trò quỷ gì vậy chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT