Cố Hề Hề đối với cô Tưởng gia đại tiểu thư luôn tự cho mình là đúng này thật sự một chút hảo cảm cũng không có, nhưng vì Tưởng Dật Hải nên cô tiếp nhận lời xin lỗi và nguyện ý tha thứ. Như Tưởng Dật Hải đã nói, dù thế nào thì Doãn gia và Tưởng gia chung quy vẫn là người một nhà.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đều là người một nhà, khách khí làm gì? Chỉ là chị bây giờ mang thai đã nhiều tháng, bụng lớn bất tiện nên không thể thường xuyên tới Tưởng gia làm khách, còn mong anh họ và em họ không để bụng mới phải!"
Nhìn thấy Cố Hề Hề tha thứ cho Tưởng Huy Âm, Tưởng Dật Hải thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại để bụng được chứ? Việc quan trọng nhất bây giờ của em chính là phải giữ gìn sức khoẻ." Tưởng Dật Hải cười nói: "Đúng rồi, em lát nữa có phải cần tới đoàn phim đúng không? Để tôi đưa em đi? Huy Âm, em ở đây chờ anh một lát, anh đi một chút sẽ quay lại."
Tưởng Huy Âm hụt hẫng gật đầu, sau đó trơ mắt nhìn Tưởng Dật Hải và Cố Hề Hề cùng nhau sóng vai đi ra ngoài.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Lúc đi tới cửa, tấm thảm lót sàn gồ ghề khiến Cố Hề Hề vấp một chút, thân thể lảo đảo, cô theo bản năng liền duỗi tay bắt lấy Tưởng Dật Hải đang đi bên cạnh.
Tưởng Dật Hải phản ứng rất nhanh nhẹn, anh đưa tay kịp thời đỡ Cố Hề Hề.
"Cẩn thận!" Tưởng Dật Hải buột miệng thốt ra lời quan tâm.
Cố Hề Hề nhờ vịn vào tay của Tưởng Dật Hải nên mới đứng vững.
Nhìn thấy tay mình còn đang đặt trong lòng bàn tay của Tưởng Dật Hải, Cố Hề Hề lúc này mới hậu tri hậu giác rút tay ra, vẻ mặt xin lỗi: "Thật ngại quá, bụng càng ngày càng lớn, đi lại khó khăn, không cẩn thận thiếu chút nữa đã liên lụy anh rồi."
Ánh mắt Tưởng Dật Hải lung lay một chút, một giây vừa rồi mà anh vừa đỡ lấy Cố Hề Hề kia, tâm sự trong lòng thiếu chút nữa bộc lộ ra ngoài. Anh chỉ sợ là thật sự.. để ý..
"Tôi không sao, tôi nếu có ngã cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng em thì phải cẩn thận hơn một chút." Ánh mắt Tưởng Dật Hải càng thêm ôn nhu.
Cố Hề Hề vốn không nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Dật Hải, cô cúi đầu chăm chú nhìn đường dưới chân mình nói: "Thôi được rồi, em tự đi xe của mình về là được. Anh không cần đưa em đi đâu."
Tưởng Dật Hải kiên trì: "Sao lại vậy được, nếu em có gì sơ suất thì Doãn gia sẽ hỏi tội anh mất!"
Cố Hề Hề khẽ cười một tiếng, nhờ câu nói này cô mới phát hiện ra hôm nay Doãn Tư Thần chưa tới tìm cô, hình như.. đáy lòng có chút mất mát.. Xem ra anh ấy đang có chuyện quan trọng cần làm rồi.
Doãn Tư Thần hiện tại đúng là đang có chuyện vô cùng trọng yếu cần phải làm, bí ẩn mà anh ngờ vực đã lâu bây giờ sắp có đáp án, lúc này anh chuyên chú hơn bao giờ hết.
Tưởng Huy Âm ở trong nhà hàng nhìn ra ngoài, thấy Tưởng Dật Hải ân cần quan tâm Cố Hề Hề thì trong lòng lại dâng trào lên cảm giác ghen tuông đay nghiến.
Cô ta trước giờ vốn bản tính tiểu thư kiêu căng, luôn luôn khi dễ coi thường người khác, nhưng chưa bao giờ phải chịu chỉ trích hay buộc phải xin lỗi ai. Nhưng từ khi Cố Hề Hề xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi!
Người khác thay đổi hay không, đối với cô ta không quan trọng, nhưng cả người anh hai mà cô ta yêu thương cũng thay đổi?
Không phải anh hai nói cả đời này chỉ yêu duy nhất một người là Vân Nặc sao? Vì sao bây giờ lại đối xử tốt với Cố Hề Hề như vậy? Ánh mắt anh hai nhìn Cố Hề Hề, so với ánh mắt trước đây nhìn Vân Nặc, có điểm gì khác nhau chứ?
Không! Không thể!
Anh hai chỉ có thể là của tôi! Bất kỳ ai cũng đừng hòng mơ tưởng!
Tưởng Huy Âm nhìn thấy Tưởng Dật Hải cùng Cố Hề Hề đều đưa lưng về phía mình, đáy mắt độc ác trở nên gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề.. Cô dám cướp đi anh hai của tôi, tôi sẽ làm cho cô hối hận cả đời!
Cố Hề Hề hoàn toàn không biết sự căm hận của Tưởng Huy Âm đối với cô đã gia tăng thêm một bậc, cô cứ vậy mà theo Tưởng Dật Hải rời khỏi nhà hàng.
Vốn dĩ Cố Hề Hề muốn tự mình trở về, nhưng Tưởng Dật Hải không ngại nề hà mà tiếp tục kiên trì, nên cô chỉ đành ngồi lên xe để anh đưa về đoàn phim.
Mà tình hình chiến đấu bên kia đã tới thời điểm mấu chốt.
Nhiễm Tịch Vi giả vờ bất cẩn đổ rượu vang đỏ vào người, sau đó làm vẻ mặt kinh hoàng muốn đi toilet để rửa sạch vết rượu trên quần áo và thân thể.
Kiều Kỳ sao có thể không biết chút tiểu xảo này, anh phối hợp nói: "Ở đây là khách sạn, chắc sẽ có áo ngủ? Bộ váy này của em sợ là không tẩy sạch được vết rượu vang đâu, nên đưa cho khách sạn đi giặt trước đã."
Nhiễm Tịch Vi rốt cuộc đã chờ được những lời này, cố ý ra vẻ phản đối, sau đó mới e lệ ngượng ngùng gật đầu đồng ý. Cô ta lập tức bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ và xịt nước hoa thơm phức.
Cô ta không mặc áo ngủ, mà chỉ dùng một chiếc khăn tắm quấn quanh người, đủ để che những bộ phận nhạy cảm.
Kiều Kỳ lười biếng ngồi một chỗ, nhìn Nhiễm Tịch Vi từ trong phòng tắm bước ra, xịt nước hoa và mặc thiếu vải thì chưa nói, còn cố ý làm bộ toàn thân đầy hạt nước li ti lấm tấm trên vai trần, ra dáng hoa sương e lệ.
Nếu một người đàn ông nhìn thấy màn này mà không hiểu đang ám chỉ điều gì thì đúng là đầu đất!
Kiều Kỳ đứng lên tiến về phía trước, một tay đem Nhiễm Tịch Vi kéo vào trong lồng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai Nhiễm Tịch Vi: "Mùi nước hoa này rất thích hợp với em."
Thân thể Nhiễm Tịch Vi tựa như không có xương, ẻo lả mềm yếu dựa vào người Kiều Kỳ, đôi mắt ái muội như thể người này không phải chồng của bạn thân cô ta, mà là người tình nhiều năm vậy.
"Thật không? Đây là nước hoa em lựa chọn vì anh đó! Anh thích là tốt rồi." Nhiễm Tịch Vi không khép nép che giấu nữa, mà liền đưa ngón tay bắt đầu cởi từng khuy áo của Kiều Kỳ.
Kiều Kỳ năm nay tuy đã ba mươi tám tuổi nhưng luôn tập thể hình đều đặn, dáng người tự nhiên vẫn gợi cảm đầy cuốn hút. Huống hồ anh là người chú trọng ăn mặc, lại là người của giới giải trí, lúc anh ta thâm tình ngắm nhìn một cô gái, thật đúng là không mấy ai có thể chống cự được!
Thượng Kha đang ở trong phòng theo dõi từ xa, những gì trên màn hình khiến anh khiếp sợ không nói nên lời.. Đây có phải là Nhiễm Tịch Vi mà anh từng quen biết?
Khi Nhiễm Tịch Vi nói cô ta và Doãn Tư Dược đang ở bên nhau, Thượng Kha còn tìm một cái cớ để tin rằng nhất định Doãn Tư Dược đã dùng cách đê tiện vô sỉ nào đó để uy hiếp Nhiễm Tịch Vi. Nhưng một màn trước mắt này đã nói ra một sự thật khác!
Thượng Kha là người rõ hơn ai hết, trước đây Kiều Kỳ và Nhiễm Tịch Vi đừng nói là yêu đương, đến cả một đầu ngón tay còn chưa từng chạm qua, vậy nên hình ảnh đang diễn ra như một cái tát hung hăng đánh thẳng vào mặt anh.
Thượng Kha chợt nhớ lại bản thân anh đã từng vì Nhiễm Tịch Vi làm nhiều chuyện, thậm chí hết lần này đến lần khác tổn thương bạn bè của mình và Cố Hề Hề, tức khắc cảm thấy dạ dày như sôi trào quay cuồng.. Thật ghê tởm!
Nếu không phải ngày đó ở trên thuyền, Cố Hề Hề nói với anh những lời thấu tình đạt lý, sợ rằng bản thân anh đến nay vẫn bị Nhiễm Tịch Vi đùa giỡn mà chẳng hay biết gì đi?
Thượng Kha quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, há miệng thở dốc nhưng một câu xin lỗi cũng không nói ra được.
Doãn Tư Thần nghiêng mắt nhìn Thượng Kha, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì đã hiểu, anh ném điều khiển trong tay qua một bên, rồi nói: "Vẫn cùng người nhà chiến tranh sao?"
Thượng Kha không hé răng nói gì.
"Đã ba ngày rồi, còn không chịu cúi đầu?" Doãn Tư Thần bất đắc dĩ nhìn Thượng Kha: "Cậu cho rằng đem toàn bộ tài sản của mình trả lại cho gia tộc thì có thể giải quyết được vấn đề của cậu và Mộc Nhược Na sao?"
"Không gặp cậu chính là lựa chọn chính xác nhất." Doãn Tư Thần liếc xéo Thượng Kha nói: "Mẹ cậu tìm tới trước mặt Mộc Nhược Na, muốn cô ấy rời khỏi cậu, cô ấy ngoại trừ nghe theo thì có thể làm được gì? Cậu có cáu kỉnh với gia đình như thế nào thì trước sau cậu vẫn là người thừa kế Thượng gia. Nếu Thượng gia cố ý chèn ép Mộc Nhược Na, cô ấy đến một công việc cũng không thể làm, còn liên lụy đến việc giảng dạy của giáo sư Mộc. Cô ấy có thể làm gì được đây?"
Doãn Tư Thần rất ít khi giảng dạy các loại đạo lý như thế này cho người khác, nhưng đối phương là Thượng Kha, nên anh nói rất nhiều.
"Cậu đã tiếp nhận và nắm quyền tập đoàn Doãn thị, đương nhiên có đủ quyền hạn chống đối lại gia tộc. Nhưng tôi hiện tại chỉ mang thân phận là người thừa kế, đa số thế lực của Thượng gia đều không ở trong tay tôi.." Thượng Kha uể oải nói: "Tôi ngoại trừ dùng cách này để chứng minh quyết tâm của mình thì còn có thể làm gì?"
Doãn Tư Thần bất lực nhìn Thượng Kha: "Khó trách Kiều Kỳ gọi cậu là cún con, cậu cùng con cún thật là giống nhau! Cậu cho rằng hành động ấu trĩ như vậy là chứng minh quyết tâm? Cậu chỉ làm Mộc Nhược Na càng muốn rời khỏi cậu nhanh hơn mà thôi. Thôi bỏ đi, mặc kệ cậu, cậu muốn chơi tới khi nào thì cứ chơi đi! Nhưng đừng trách tôi không cảnh báo, mấy ngày nay quan hệ của Mộc Nhược Na và Chu Tĩnh kia càng thêm thân mật. Mộc gia đối với Chu Tĩnh rất vừa lòng!"
Nét mặt Thượng Kha liền biến sắc.
Doãn Tư Thần không quan tâm đến Thượng Kha nữa, tiếp tục nhìn lên màn hình thấy Kiều Kỳ và Nhiễm Tịch Vi đã nằm ở trên giường. Giây tiếp theo, hình ảnh bị gián đoạn, dường như Kiều Kỳ đã tháo máy theo dõi trên người xuống?
Ai da, đúng là cảnh vận động trên giường này không thích hợp để cho ai xem!
Chờ anh ta về rồi nói sau cũng được.
Thượng Kha hoàn toàn không chú ý tới những gì đang diễn ra trên màn hình, trong lòng anh còn đang phiền não vì chuyện của Mộc Nhược Na: "Chu Tĩnh kia.. Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta!" Thượng Kha nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu dùng cái gì để không buông tha anh ta? Cậu hiện tại một phân tiền còn không có, cậu muốn chạy đến trước mặt Chu Tĩnh, cùng anh ta múa dao sao?" Doãn Tư Thần trào phúng cười, thật sự vì mình có một người bạn thân lại ngây ngô như cún con mà tan nát cõi lòng.
Tinh thần Thượng Kha lúc này càng thêm sa sút.
"Mộc Nhược Na không thích đàn ông yếu đuối, tự bản thân cậu suy nghĩ lại đi." Doãn Tư Thần nói xong câu đó, đứng lên, duỗi cái eo lười của mình, ấn nút ở máy truyền tin trên bàn: "Cho tôi một chai Bacardi."
Tiểu A liền đem rượu cùng hai cái ly tới.
Thượng Kha thấy Doãn Tư Thần muốn thưởng thức rượu thì kinh ngạc nhìn anh.
"Uống xong ly rượu này thì lập tức trở về Thượng gia, lấy lại những thứ vốn thuộc về cậu!" Khí thế băng lãnh bàng bạc như đế vương từ trên người Doãn Tư Thần chợt nở rộ, khoé miệng hiện lên ý cười lãnh khốc: "Chỉ cần cậu nắm được toàn bộ Thượng gia, cậu cảm thấy còn có ai có thể quyết định được chuyện cậu chọn người phụ nữ như thế nào sao? Mộc Nhược Na và Chu Tĩnh quyết định ở bên nhau thì đã sao? Chỉ cần thực lực của cậu đủ lớn, thì tất cả những thứ vốn thuộc về cậu sẽ phải quay trở lại bên cậu!"
Doãn Tư Thần trước nay đều kiệm lời, mỗi câu anh nói luôn có ý tứ sâu xa.
Thượng Kha giật mình, tức khắc hiểu ra! Đúng vậy, chỉ cần anh đủ cường đại, vậy mới có thể giống như Doãn Tư Thần, bảo vệ được những gì mà anh muốn bảo vệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT