Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, lặng lẽ di chuyển người rời đi.
Về đặc tính ích kỷ này của người Tưởng gia, cô không hề nghi ngờ gì cả.
Nếu Doãn phu nhân có thể vì con trai của bà là Doãn Tư Thần mà tận lực hủy diệt Doãn Tư Dược, thì Tưởng phu nhân cũng sẽ vì bảo vệ Tưởng Huy Âm mà không ngại coi thường tôn nghiêm của người khác, điều này chẳng có gì là lạ!
Vì củng cố quyền lực và địa vị của bản thân, Doãn phu nhân sẵn sàng từ bỏ Nhiễm Tịch Vi mà lựa chọn cô chỉ vì trong tay cô có 5% cổ phần.
Vậy thì Tưởng phu nhân vì bảo vệ Tưởng Huy Âm, coi thường việc cô bị xúc phạm thì lại không phải chuyện gì lạ lùng!
Cố Hề Hề hiểu rất rõ điểm mấu chốt này, cho nên chuyện ngày hôm nay cho dù có làm lớn lên thì vẫn sẽ chìm vào quên lãng, cho qua mọi việc. Chỉ đơn giản là bởi vì cô không bị thương!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Ha ha, đúng là buồn cười!
Nếu cô thật sự bị thương thì lúc đó có truy cứu Tưởng Huy Âm hay không, còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nói Tưởng gia bênh vực người của mình, không bằng nói người Tưởng gia căn bản coi thường tất cả mọi người.
Cả Doãn phu nhân sao có thể để mắt tới chứ? Bà không phải sẽ coi thường cô bị Tưởng Huy Âm khi dễ sao? Xem ra ở trong mắt bà, bà là người của Tưởng gia, tự nhiên cũng muốn bảo vệ cho Tưởng Huy Âm đúng không?
Quá cực kỳ buồn cười!
"Được rồi, không cần nói gì nữa, tôi đã biết!" Cố Hề Hề lạnh lùng nói: "May mắn là hai nhà chúng ta không có quá nhiều việc liên quan đến nhau, tôi cũng không cần phải thường xuyên gặp gỡ. Anh họ, tôi đã gọi cho Tư Thần, lát nữa anh ấy sẽ đến đây. Từ nay về sau, hy vọng anh và em gái của anh có thể giữ một khoảng cách an toàn nhất định với tôi."
Ở gần những người ích kỷ như vậy thì không có gì tốt.
Đáy lòng Tưởng Dật Hải như có sự thống khổ không nói nên lời!
Cố Hề Hề vừa muốn xoay người bỏ đi thì Tưởng Dật Hải đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay cô. Cô ngẩn ra, lập tức giãy giụa nhưng Tưởng Dật Hải nắm rất chặt, như có cả sự thành khẩn..
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Tưởng Dật Hải không ngừng xin lỗi, thế nên Cố Hề Hề không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với anh nữa.
Tưởng Dật Hải, Tưởng đại thiếu gia, không phải trước nay đều là một người đàn ông cao ngạo sao? Vì cái gì mà thời khắc này không bị lời nói của cô chọc giận, ngược lại còn đối với cô có vẻ không nỡ buông tay.
Thật quái quỷ, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Cố Hề Hề hôm nay cố ý công kích trước, chính là muốn chọc giận Tưởng Dật Hải để trực tiếp phân rõ giới hạn! Nhưng sao lại gặp phải tình huống oái ăm trước mắt như thế này?
"Tôi hiểu ý của em.." Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng nói: "Em không cần cố tình chọc tức tôi, nếu giận thì em cứ nói. Tôi chỉ muốn nói với em một tiếng, chuyện tương tự về sau tuyệt đối không xảy ra nữa! Còn chuyện của tôi và Huy Âm, tôi sẽ cho em một lời hồi đáp vừa lòng."
Cố Hề Hề nhíu mày: "Hồi đáp? Tôi căn bản không cần hồi đáp gì cả!"
Tưởng Dật Hải tức khắc lôi kéo người Cố Hề Hề, buộc cô phải đối diện với anh.
Anh nhận ra đôi mắt cáu giận của Cố Hề Hề, ánh mắt này hung hăng đâm vào lòng anh, làm anh trở nên kích động. Anh không còn khả năng phân biệt được Vân Nặc và Cố Hề Hề, hoặc giả là chính bản thân anh không hề muốn phân rõ!
Anh biết rõ người đang đứng trước mặt bây giờ là em dâu của anh, là Cố Hề Hề, nhưng anh lại không nhịn được mà đem hai người nhập vào làm một! Nhìn thấy cô bị thương, cô chịu ủy khuất, anh cảm thấy vô cùng đau lòng..
Vì sao lại như vậy chứ?
Vân Nặc trước kia như những đám mây xa xăm nơi chân trời, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.. Còn Cố Hề Hề trước mặt lại như những đám mây âm u nơi chân trời kia hóa thành những giọt nước, chân thật đọng lại trên bàn tay.
Anh chỉ biết mình không thể để Cố Hề Hề rời khỏi, bởi vì anh sẽ rất hối hận!
Cố Hề Hề nhìn đôi mắt của Tưởng Dật Hải, cô thấy trong mắt anh tràn ngập đau khổ.
Nỗi đau? Vì sao lại đau đớn đến vậy?
Cố Hề Hề đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại lý do.
Cô dùng sức thoát khỏi Tưởng Dật Hải, thanh âm lạnh lùng: "Anh họ lại coi tôi trở thành Vân Nặc?"
Tưởng Dật Hải chật vật ngẩng đầu, không hề lên tiếng phủ nhận. Sự im lặng này khiến Cố Hề Hề thiếu chút nữa muốn cười rộ lên.
Thật là vớ vẩn!
"Tôi là Cố Hề Hề, không phải Vân Nặc! Càng không phải giấy nháp tình yêu của các người!" Cố Hề Hề khí phách nói: "Chuyện ngày hôm nay, vì nể mặt quan hệ lâu năm của Tưởng gia và Doãn gia, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn gọi anh một tiếng anh họ.. chỉ mong sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi!"
Cố Hề Hề duỗi tay muốn cởi áo khoác trên người mình trả lại cho Tưởng Dật Hải thì lại bị anh ngăn cản.
"Hề Hề.."
Tưởng Dật Hải vừa mở miệng đã bị Cố Hề Hề ngắt lời: "Mong anh họ gọi tôi là em dâu hoặc Doãn thiếu phu nhân! Quan hệ giữa chúng ta không thân mật đến mức có thể gọi thẳng tên."
Thân thể Tưởng Dật Hải hơi run lên.
"Em thật sự không phải là cô ấy sao?" Tưởng Dật Hải thống khổ gục đầu xuống, nỉ non nói: "Nhưng vì sao lúc ở bên em thì tôi lại có cảm giác giống như khi ở bên cạnh Vân Nặc đến thế?"
Cố Hề Hề không biết nên trả lời thế nào.
Tuy cô và Vân Nặc là song sinh nhưng cảm giác thì mỗi người đều khác nhau mà? Lừa mình dối người đến mức độ này thì có gì tốt?
Cố Hề Hề chỉ lắc đầu, thậm chí không muốn tốn công trả lời nữa.
"Được rồi, tôi biết em không phải cô ấy.. nhưng mong em có thể thay thế cô ấy một lần.." Giọng nói Tưởng Dật Hải như mang theo một tia khẩn cầu.
"Không thể." Cố Hề Hề lạnh nhạt cự tuyệt: "Tôi chỉ là tôi, tôi sẽ không thay thế bất kỳ ai cả!"
Tưởng Dật Hải bỗng nhiên tiến lên một bước, giống anh nhất định phải bắt được Cố Hề Hề. Hành động này làm cô sợ hãi lùi về sau, nhưng sau lưng đã là vách tường không còn đường lui, cô lập tức bị Tưởng Dật Hải dồn tới chân tường.
Cố Hề Hề tức thì phát hiện Tưởng Dật Hải và Tưởng Huy Âm đều có một thói quen giống nhau: Thích bức ép đối phương dồn đến chân tường!
Cố Hề Hề thấy Tưởng Dật Hải càng ngày càng tiến đến gần, đáy lòng xoẹt qua một tia bất an.. Anh ta rốt cuộc là muốn làm gì?
"Anh rất nhớ em, Nặc Nặc!" Tưởng Dật Hải duỗi tay ôm lấy Cố Hề Hề, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nặc Nặc, em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Em có biết anh có bao nhiêu hy vọng muốn được ở bên em?"
Cố Hề Hề vừa nghe thấy những lời này liền biết chuyện không tốt rồi! Tưởng Dật Hải này nhất định là đã si ngốc! Trời đất! Người của Tưởng gia không có ai là bình thường sao?
Mẹ chồng cô trong lòng đã vặn vẹo, đến cả nhà mẹ đẻ của bà ấy cũng thích vặn vẹo theo sao?
Cố Hề Hề không tự chủ được được đưa tay lên, chống lên lồng ngực Tưởng Dật Hải đang chậm rãi lại gần, đáy lòng hoảng hốt: "Anh.. anh muốn làm gì? Tưởng Dật Hải! Anh nhìn cho rõ, tôi không phải Vân Nặc! Tôi là Cố Hề Hề! Là vợ của Doãn Tư Thần! Tôi là em dâu của anh!"
Nhưng Tưởng Dật Hải vẫn si ngốc, không để ý đến đôi tay đang chống trên ngực mình, thân thể không ngừng ép xuống..
Cố Hề Hề đột nhiên luống cuống.
Phải làm sao bây giờ? Nơi này một người đều không có! Đúng là gặp quỷ mà!
Đôi tay Cố Hề Hề không chống nổi, thấy mình sắp rơi vào vòng tay của đối phương thì cô rốt cuộc nhịn không được nữa, giơ tay hướng tới bên mặt Tưởng Dật Hải hung hăng tát một cái!
"Bang -!"
Một cái tát này của Cố Hề Hề rất tàn nhẫn, khiến khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Dật Hải bị đánh trật qua một chút, nhưng Tưởng Dật Hải vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Đáy lòng Cố Hề Hề lại càng thêm nôn nao..
"Nặc Nặc, đánh có đau tay không?" Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng mở miệng: "Muốn nghỉ ngơi một lát rồi lại đánh có được không?"
Cố Hề Hề hít sâu một hơi, cô cảm thấy mình hôm nay muốn điên rồi! Thật sự muốn phát điên mà! Tưởng Dật Hải cũng bị điên nữa!
Vậy mà chỉ mới trưa này cô còn nghĩ rằng đối phương là người không tệ! Chỗ nào không tệ chứ?
"Tôi không phải Vân Nặc!" Cố Hề Hề cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Tưởng Dật Hải tiếp tục nói: "Nặc Nặc, em có biết không? Cho dù bị em đánh anh vẫn cảm thấy vui. Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu, rất lâu rồi.."
"Nặc Nặc, vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm tất cả!" Tưởng Dật Hải tiếp tục thâm tình, giọng nói chân thành: "Năm đó vì sao lại cự tuyệt anh? Anh có chỗ nào không bằng Mặc Tử Hân? Hiện tại em lại gả cho người khác, vì sao không chịu cho anh một cơ hội? Nặc Nặc, anh có chỗ nào không tốt?"
Cố Hề Hề cảm thấy mình bị bức điên rồi, cô duỗi tay bưng kín lỗ tai, không muốn nghe tiếp nữa!
Người này điên rồi!
Ngay lúc này di động của cô reo lên, Doãn Tư Thần rốt cuộc đã gọi tới, Cố Hề Hề không đợi đến tiếng chuông thứ hai liền nhận cuộc gọi: "Alo, Tư Thần, anh đang ở đâu?"
"Anh vừa đến. Em hiện tại đang ở đâu?" Thanh âm Doãn Tư Thần trầm thấp.
"Tư Thần, em.. em.." Cố Hề Hề cảm thấy vô cùng ủy khuất, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Nghe thấy tiếng nức nở của Cố Hề Hề thì Doãn Tư Thần tức khắc trở nên nóng nảy: "Em làm sao vậy? Có phải có ai bắt nạt em? Em nói cho anh biết chỗ em đang ở, anh lập tức đi tìm em!"
"Em ở.." Cố Hề Hề mờ mịt nhìn xung quanh, cô cũng không biết chỗ này là nơi nào.
Vốn đang duy trì khoảng cách thân mật với Cố Hề Hề, nhưng khi nhìn thấy cô khóc thì ánh mắt Tưởng Dật Hải rung động mãnh liệt, đột nhiên buông cô ra, anh thẫn thờ lùi lại đứng cách một khoảng.
Tưởng Dật Hải nhìn thật sâu vào Cố Hề Hề, rồi bỗng nhiên xoay người lảo đảo bỏ đi.
Tay Cố Hề Hề nắm chặt di động, ủy khuất cùng cực, vừa nói vừa khóc không thành tiếng: "Tư Thần, mang em về nhà, được không?"
"Được, anh sẽ qua ngay!" Doãn Tư Thần không dám cúp điện thoại, sốt ruột đi tìm Cố Hề Hề.
Rốt cuộc anh tìm được Cố Hề Hề ở phía sau hoa viên, cô đang ngồi khóc hổn hển trên bậc thang.
"Hề Hề, đừng sợ, anh tới rồi!" Doãn Tư Thần vừa thấy nước mắt của Cố Hề Hề, đáy lòng như bị ai đó nện mạnh, liền ôm chặt cô vào lòng: "Đừng sợ, anh tới rồi! Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em xả giận!"
Cố Hề Hề liều mạng lắc đầu.
Chuyện xảy ra hôm nay, tuyệt đối không thể để Doãn Tư Thần biết, cô biết với tính khí của anh thì không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nếu người phụ nữ không có mắt kia dám trêu chọc Cố Hề Hề, anh nhất định không để cô ta yên thân.
Cố Hề Hề lắc đầu nguây nguẩy, cô dựa vào lồng ngực của Doãn Tư Thần, yên lặng không nói gì. Doãn Tư Thần hướng mắt nhìn về phía Tiểu A, cô đã không nói vậy thì âm thầm điều tra.
Nếu để anh biết là ai làm Cố Hề Hề khóc thì anh nhất định sẽ xử đẹp đối phương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT