Cố Hề Hề từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, Tiểu Vương bước đến giúp cô sửa sang lại quần áo.

Ở bên đây, bác sĩ vừa gõ xong bàn phím thì màn hình máy tính đã hiển thị hình ảnh minh họa đầy đủ.

Cố Hề Hề chưa kịp nhìn thấy gì thì liền nghe thấy giọng nói phấn khởi của Doãn Tư Thần vang lên: "Tiểu gia hỏa này chính là con trai tôi sao?"

Bác sĩ tủm tỉm mỉm cười: "Đúng vậy, đây là tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia lớn lên nhất định rất tuấn tú! Ngũ quan diện dạo quả thật rất giống tổng giám đốc nha. Đây là phác thảo ngoại hình khi trưởng thành của tiểu thiếu gia, tuy độ chính xác chỉ ở mức độ tương đối nhưng vẫn có thể thấy tiểu thiếu gia đúng là khôi ngô, khiến người người nhìn vào sáng mắt!"

Cố Hề Hề tò mò ngó đầu vào xem một chút.

Doãn Tư Thần lập tức ôm chặt Cố Hề Hề, hoàn toàn không quan tâm đến người xung quanh, cao hứng hôn một cái lên má của cô: "Vợ à, em thật vĩ đại!"

Gương mặt Cố Hề Hề trở nên ửng đỏ hờn dỗi liếc Doãn Tư Thần một cái, xong lại chăm chú nhìn không chớp mắt vào hình trên máy tính.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Công nghệ phác họa hình ảnh bốn chiều tiên tiến nhất có thể cho các bậc cha mẹ nhìn ngắm được ngũ quan của bảo bối đã thành hình đầy đủ. Vượt hơn cả mong đợi, dù chỉ mới năm tháng nhưng ngũ quan bé yêu của cô và Doãn Tư Thần đã phát triển vô cùng hoàn mỹ.

Từng đường nét trên khuôn mặt cực kỳ giống Doãn Tư Thần, nhưng thần thái thì rất giống Cố Hề Hề.

Từng bản phác họa được bắt đầu, phác thảo ra xu hướng phát triển từng giai đoạn của bé yêu, từ khi vừa sinh đến một tuổi, hai tuổi, năm tuổi, mười tuổi.. một mạch đến năm mười tám tuổi.

Trên màn hình máy tính xuất hiện hình dáng của một thanh niên tuấn mỹ yêu nghiệt, gương mặt đó lúc mỉm cười đã làm Cố Hề Hề tức khắc bưng tay che kín miệng.

Trời ạ, con trai của cô sau này lại đẹp trai đến thế!

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề nhìn không chớp mắt vào thiếu niên tuấn dật trên màn hình kia thì bỗng nhiên thấy trong lòng khó chịu. Anh vừa rồi rõ ràng rất vui mừng vì con trai của anh thật tuấn tú, nhưng bây giờ thì không vui!

Bởi vì vợ anh sao lại nhìn con trai còn chuyên tâm hơn cả nhìn anh chứ?

Hừ! Thật là không vui!

Cố Hề Hề căn bản không chú ý tới biểu cảm này của Doãn Tư Thần, cô nhẹ nhàng duỗi tay vuốt ve bụng mình, nhìn máy tính rồi quay sang nói: "Tư Thần, con trai so với anh còn đẹp trai hơn nữa kìa!"

Doãn Tư Thần hơi nheo nheo đôi mắt.

Nó sao có thể đẹp trai hơn anh chứ? Đâu? Chỗ nào đẹp hơn?

Đôi mắt, cái mũi, cái miệng, đều là cùng một khuôn với ba nó thì lấy đâu ra mà đẹp trai hơn?

Hừ? Vợ à, em nhìn cho rõ ràng đi! Rốt cuộc ai đẹp trai hơn ai?

Cố Hề Hề đợi nửa ngày không thấy Doãn Tư Thần đáp lại, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua. Một cái liếc mắt này cũng đủ cho Cố Hề Hề nhận ra nét mặt kỳ cục kia.

Ha? Anh ấy sao lại có bộ dáng như là đang ghen vậy?

"Được rồi được rồi, không nhìn nữa! Đem bản phác thảo minh họa này gửi cho chủ tịch đi, còn phải kiểm tra thêm cái gì khác nữa không? Nếu có thì nhanh lên!" Doãn Tư Thần tâm tình cực kỳ khó chịu.

Bác sĩ có chút khó hiểu sờ đầu bứt tóc, ông vừa ngẩng đầu thì thấy tổng giám đốc vẻ mặt đầy ghen tuông ôm thiếu phu nhân..

Vì thế mọi người nháy mắt đã hiểu!

Các bác sĩ và y tá âm thầm lau mồ hôi, tổng giám đốc hình như gần đây càng ngày càng bám dính lấy thiếu phu nhân!

Cố Hề Hề bị thúc giục mau chóng làm các kiểm tra khác, sau khi hoàn tất thì Doãn Tư Thần trực tiếp nghênh ngang mang Cố Hề Hề rời khỏi.

Cố Hề Hề vẫn chưa hiểu, rõ ràng vừa rồi tâm trạng anh rất tốt, sao tự nhiên lại thay đổi thành sắc mặt không vui thế này?

Một lúc sau về đến nhà, Cố Hề Hề thay quần áo xong quay ra thì nhìn thấy Doãn Tư Thần đang đứng trước gương, vẻ suy tư không ngừng vuốt vuốt khuôn mặt mình. Anh không phải trước giờ đều không để ý đến ngoại hình hay sao? Sao hôm nay đột nhiên trở nên tự luyến ái bản thân thế này?

"Vợ à.. anh có phải là già rồi không?" Doãn Tư Thần nhìn gương mặt trong gương kia, rõ ràng là ngũ quan sáng ngời, đường nét tinh xảo, nhưng lại tự ti mà hỏi Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề bước đến trước mặt Doãn Tư Thần, đưa tay sờ sờ gương mặt của anh. Doãn Tư Thần cúi đầu, để cho cô tùy ý vuốt ve khuôn mặt mình, trong đáy mắt tràn ngập mong chờ nhìn cô.

Vẻ mặt Cố Hề Hề rẩt nghiêm túc, cô đánh giá một hồi lâu mới mở miệng: "Haizz, đúng là không trẻ bằng con trai em!"

Sắc mặt Doãn Tư Thần tức thì xám xịt.

"Nhưng chồng của em so với con trai thì chững chạc điềm đạm hơn nhiều." Cố Hề Hề chậm rãi nói: "Người ta hay nói con trai giống mẹ, chồng à, anh nói xem hai chúng ta ai đẹp hơn ai?"

Doãn Tư Thần suy nghĩ một chút, tức khắc mặt mày hớn hở ôm lấy Cố Hề Hề: "Vẫn là vợ yêu của anh đẹp hơn!"

"Ttrong lòng anh thoải mái chưa?" Cố Hề Hề cười trộm.

"Thoải mái!" Doãn Tư Thần tham lam hít thật sâu, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng trên người Cố Hề Hề: "Vợ à, chúng ta đã mấy ngày rồi không.. Chúng ta hiện tại cũng nên bận bịu một chút.."

Cố Hề Hề đỏ mặt, hờn dỗi duỗi tay đập nhẹ lên mu bàn tay của anh: "Đừng nháo nữa! Tối nay còn phải về nhà ăn cơm. Anh làm loạn sẽ khiến chúng ta chậm trễ đó!"

Doãn Tư Thần khẽ cau mày: "Từ khi Doãn Tư Dược trở về thì trong nhà lại thêm một cái quy củ. Thật ra em không cần phải tuân theo."

Cố Hề Hề nghiêm túc nói: "Kỳ thật quy củ này nói là cho chúng ta, nhưng không phải tạo ra cho Doãn Tư Dược hay sao? Đúng rồi, mấy ngày nay biểu hiện của Doãn Tư Dược ở công ty thế nào?"

Doãn Tư Thần khinh thường cười, nói: "Ăn chơi trác táng thì có thể thế nào được chứ? Anh đã làm theo dặn dò của bà nội, đưa một công ty quảng cáo cho cậu ta quản lý. Nghe nói đi làm chưa được hai ngay thì đã có tin đồn dây dưa với thư ký. Dù sao thì vị trí Doãn nhị thiếu phu nhân vẫn đáng để nhiều người mơ tưởng."

Cố Hề Hề ngạc nhiên hỏi: "Không phải Nhiễm Tịch Vi đang ở bên cạnh Doãn Tư Dược ư? Sao cô ta có thể thờ ơ với chuyện này được?"

Đôi mắt Doãn Tư Thần bỗng loé lên ánh sáng, tựa hồ như trong đầu đã sớm dự liệu đến việc này nhưng anh không muốn đem những việc này nói cho Cố Hề Hề, tránh để cô phiền lòng, cho nên mở miệng nói: "Mặc kệ bọn họ làm ầm ĩ thế nào, chỉ cần không tổn hại cho Doãn gia và em thì anh đều có thể cho qua."

Lần này Nhiễm Tịch Vi trở về, Doãn Tư Thần vốn dĩ đã hoài nghi động cơ của cô ta. Mặc dù dấu vết của sáu năm qua đã được che giấu rất sạch sẽ, điều tra thế nào vẫn chưa tìm ra manh mối, nhưng cây kim trong bọc cuối cùng sẽ lòi ra, đuôi hồ ly không thể giấu mãi!

Người của anh từng mật báo, khi từ trên thuyền trở về thì Nhiễm Tịch Vi đã từng chủ động câu dẫn Thượng Kha, Doãn Tư Thần liền biết anh đoán trúng rồi!

Nhiễm Tịch Vi nhất định có mục đích riêng không thể cho ai biết được. Vậy mục đích của cô ta rốt cuộc là gì?

Cô ta liều mạng muốn nối lại tình xưa với anh, nhưng thấy không có hy vọng thì lập tức chuyển mục tiêu sang Thượng Kha.. Ha ha! Nói gì mà tình thâm nghĩa trọng chứ? Đổi mặt nhanh đến thế!

Nhưng thật ra cô nàng biến hóa nhanh như vậy thì chỉ có một lý do có thể giải thích được hành vi này.

Đó chính là.. thiếu tiền!

Nhiễm gia đã xuống dốc, mà việc chi tiêu của Nhiễm Tịch Vi vẫn hoang phí như trước kia, trừ các nhãn hiệu tên tuổi ra thì tuyệt đối không thèm liếc mắt đến những nhãn hàng hạng hai.

Nhu cầu tiêu xài khổng lồ như thế, xác thật phải tìm cho bằng được một người đàn ông giàu có chống lưng. Cho nên, đây là lý do giải thích vì sao cô ta liều mạng muốn quay lại với anh, cũng là nguyên nhân cô ta đột nhiên dựa dẫm vào Doãn Tư Dược.

Nếu Doãn Tư Dược đã trở về Doãn gia thì Doãn lão phu nhân tất nhiên sẽ cho Doãn Tư Dược một số tiền không nhỏ.

Nhưng đây đều là phỏng đoán tạm thời của Doãn Tư Thần, anh cần tiến hành thêm một bước kiểm chứng nữa. Cho nên anh không ngại để Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Dược dính với nhau, cùng lắm đến thời điểm mấu chốt cần thanh tẩy thì xử lý một lượt cặp đôi hoàn cảnh này là được.

Dám có ý muốn tổn thương đến Cố Hề Hề, thật sự không thể tha thứ được!

Nhiễm Tịch Vi tự cho bản thân thông minh, nghĩ rằng có rất nhiều chuyện không để lộ dấu vết gì, nhưng Doãn Tư Thần đã sớm cho người theo dõi, sao cô ta có thể tránh được tai mắt của anh chứ?

"Anh nên cẩn thận một chút." Cố Hề Hề nói với Doãn Tư Thần, nghĩ nghĩ một chút lại nói thêm: "Em không phải là đang ghen tuông. Em chỉ cảm thấy cô ta bỗng dưng qua lại với Doãn Tư Dược, thật sự là kỳ lạ."

Doãn Tư Thần bật cười.

Anh đương nhiên biết cô vợ nhỏ của anh ngoài miệng nói mình không ăn dấm nhưng kỳ thật trong lòng.. Được rồi, chuyện này anh cũng không tính vạch trần.

* * *

Ở biệt thự của Doãn Tư Dược, anh ta đã sắp nhẫn nại đến cực hạn rồi!

Nhiễm Tịch Vi chính là người chủ động tiếp cận anh, nhưng lại không cho anh đụng chạm đến thân thể của cô ta. Khiến Doãn Tư Dược mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà lại không thể ăn, mấy ngày nay quả thật là nghẹn hỏng rồi!

"Tịch Vi, em có phải cố ý chơi anh không?" Doãn Tư Dược rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh ngày nào cũng đều cho em cả một đống tiền, để em mua sắm đủ các loại thời trang giày dép túi xách thời thượng, toàn là loại đồ phiên bản giới hạn, cả siêu xe thể thao mà bà nội cho thì anh cũng để em đi, em còn chỗ nào không hài lòng nữa đây?"

Nhiễm Tịch Vi nghe Doãn Tư Dược nói những lời này, hốc mắt lập tức ứa ra nước mắt, vẻ mặt đáng thương kinh ngạc: "Hóa ra trong lòng anh lại nghĩ em như thế! Tư Dược, nếu anh nói vậy thì em không còn lời gì để nói! Em sẽ đem hết những món đồ mà anh mua trả lại hết cho anh! Em sẽ không đụng đến mấy đồng tiền dơ bẩn kia của anh nữa! Vậy mà em còn cho rằng anh khác với những thiếu gia công tử bột kia, em còn tin anh thật lòng thích em cho nên mới cùng em ở bên nhau! Nhưng không ngờ anh nghĩ về em như thế! Em đường đường là một tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, vậy mà anh lại có thể cho rằng em ở bên cạnh anh là vì tiền!"

Biểu hiện của Nhiễm Tịch Vi rất chân thật, trực tiếp đem mấy món đồ hàng hiệu trên người cô ta giật mạnh xuống ném về phía Doãn Tư Dược: "Đều trả lại anh! Là em nhìn lầm anh! Doãn Tư Dược! Em còn tưởng mình có thể phó thác chung thân cả đời cho anh nhưng chính là em sai rồi! Em một lòng với anh, vậy mà anh nghi ngờ em? Anh có biết để ở bên cạnh anh thì em phải chịu áp lực lớn như thế nào không? Anh có biết ba mẹ em đã ở trước mặt bạn bè họ mà từ mặt em, họ đều nói em đã hồ đồ rồi! Nhưng ai nói em lại thích anh cơ chứ? Em có thể không quan tâm người khác nghĩ gì về em, em chỉ một lòng muốn ở bên anh, nhưng anh thì sao? Anh đáp lại tình cảm của em vậy sao?"

Doãn Tư Dược quả nhiên hoảng loạn.

"Anh cho rằng chuyện anh cùng thư ký lôi lôi kéo kéo nhau em không biết sao? Em chỉ vì cảm thấy gặp được một người như anh đúng thật là không dễ dàng cho nên em mới giả vờ câm điếc! Doãn Tư Dược, anh sao có thể đối với em như vậy? Anh sao có thể mờ ám với người phụ nữ khác, lại còn tới nơi này chất vấn em có phải ở bên cạnh anh vì tiền hay không?" Nhiễm Tịch Vi càng khóc càng nháo lên y như thật, xoay người cầm lấy túi của mình ra vẻ muốn bỏ đi: "Em đi là được phải không? Nếu anh vẫn không tin em thì được, chúng ta chia tay đi!"

Một câu chia tay này hoàn toàn dập tắt ý niệm của Doãn Tư Dược.

"Được rồi được rồi, anh chỉ mới nói có một câu, em nhìn xem, em lại nói nhiều đến vậy. Anh sai rồi được chưa? Đừng khóc nữa! Một lát còn phải về nhà ăn cơm với bà nội! Anh dẫn em đi được không?" Doãn Tư Dược liền chạy đến cầm lấy tay Nhiễm Tịch Vi: "Anh bảo đảm về sau sẽ không nói vậy nữa, mọi c

Huyện đều nghe em!"

Đáy mắt Nhiễm Tịch Vi lúc này mới hiện lên một ý cười nhàn nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play