Mặc dù ngoài mặt Doãn Tư Thần luôn một bộ dáng vân đạm phong khinh (*), nhưng anh lúc nào cũng ngầm an bài mọi việc, đây chính là tác phong của vị đế vương cao ngạo! Người đàn ông này đáng sợ ở chỗ không bao giờ để lộ thái độ, nhưng thực chất đã khống chế toàn bộ cục diện trong tay.

(*) Vân đạm phong khinh: Không màng đến bất kỳ điều gì.

Doãn Tư Thần duỗi tay ôm lấy Cố Hề Hề từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô: "Nếu Nhiễm Tịch Vi thức thời biết dừng lại đúng lúc, có lẽ anh đã nể tình nghĩa trước đây mà mắt nhắm mắt mở không quan tâm cô ta. Đáng tiếc, cô ta lại muốn ra tay hạ thủ với em.. Không ai được phép ức hiếp người phụ nữ của anh, bởi vì chỉ có anh mới có đặc quyền này.."

Bàn tay Doãn Tư Thần ái muộn chạm vào ngực của Cố Hề Hề: "A, hình như lại lớn hơn một chút nữa rồi!"

Cố Hề Hề không nghĩ Doãn Tư Thần vậy mà lại trêu ghẹo cô ở chỗ đông người như thế này, tức thì hốt hoảng, cả gương mặt ửng đỏ tới mang tai.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Anh đừng phá nữa!" Cố Hề Hề cáu giận, vẻ mặt hờn dỗi: "Ở đây nhiều người như vậy!"

Doãn Tư Thần chậm rãi hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng đặc trưng trên thân thể Cố Hề Hề, lẩm bẩm than nhẹ một tiếng: "Những lúc như thế này thật khó chịu, rõ ràng nhìn thấy em ngay trước mắt, lại không thể luôn luôn ở bên cạnh em.."

Cố Hề Hề mỉm cười: "Chuyện vừa rồi chưa nói xong mà! Có phải anh đã phát hiện ra chuyện gì?"

"Đúng." Doãn Tư Thần không phủ nhận, anh một lần nữa tham lam hương vị trên người Cố Hề Hề, đưa gương mặt của mình ghé sát vào bên tai cô: "Chỉ là hiện tại vẫn chưa xác định được. Anh đã có em rồi nên không tiện ra tay thăm dò, cứ để Doãn Tư Dược thay anh tìm hiểu là được."

Hả? Những lời này rốt cuộc có ý tứ gì?

"Đúng rồi, Nhiễm Tịch Vi nói Nhiễm gia đã bị suy tàn là ý gì? Nhiễm gia gặp chuyện gì sao?" Cố Hề Hề tiếp tục dò hỏi.

"Đúng vậy. Nhiều năm trước đây thì Nhiễm gia đã di dời đến sinh sống ở châu Úc, chỉ còn Nhiễm Tịch Vi ở lại châu Âu. Sáu năm trước khi Nhiễm Tịch Vi mất tích thì Nhiễm gia cũng không có tin tức, nghe đồn họ đã bán hết tất cả sản nghiệp. Mấy ngày qua anh đã điều tra ra, Nhiễm gia những năm đó xảy ra một chuyện rất lớn làm cả gia tộc táng gia bại sản, sau đó Nhiễm Tịch Vi mới mất tích, nhưng hai chuyện này lại không có liên quan với nhau." Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Được rồi, em không cần phải quan tâm chuyện này. Bây giờ mục tiêu của Nhiễm Tịch Vi đã trở thành Doãn Tư Dược, vậy em đã yên tâm về chồng của mình chưa?"

Gương mặt Cố Hề Hề lại đỏ ửng lên.

Cô làm sao lại có thể.. không yên tâm..

"Doãn Tư Dược kia cũng cam tâm mắc mưu của cô ta sao?" Cố Hề Hề vẫn muốn tiếp tục đề tài này.

"Phải, cậu ta chỉ là một gã ngốc." Doãn Tư Thần nói không hề kiêng kỵ: "Kẻ chỉ biết lớn lên dưới sự dạy dỗ của một người đàn bà không ra gì, không biết lượng sức của bản thân mà có thể thoát được thủ đoạn của Nhiễm Tịch Vi thì đúng là kỳ tích!"

Lúc này Doãn phu nhân và Nhiễm Tịch Vi đã kết thúc cuộc nói chuyện đầy căng thẳng, Tiểu Vương cũng tắt điện thoại và mau chóng trở lại sảnh với Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề nhìn thấy Tiểu Vương thì gật đầu ra hiệu, Tiểu Vương hiểu ý liền ra vẻ không có chuyện gì phát sinh và mang đến cho cô một ly sữa bò.

Chốc lát sau Nhiễm Tịch Vi và Doãn phu nhân lần lượt quay về sảnh chính.

Không lâu sau thì Thượng Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lập tức cường ngạnh hùng hổ lôi kéo Nhiễm Tịch Vi ra một góc vắng.

Quả nhiên là phong cách của Thượng Kha..

"Thượng Kha, anh muốn gì? Anh mau buông tay ra!" Nhiễm Tịch Vi điên cuồng giãy giụa, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Kha.

Thượng Kha buông lỏng tay, vẻ mặt khó tin: "Tịch Vi, em sao lại ở bên cạnh Doãn Tư Dược? Em không biết cậu ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng sao?"

Nhiễm Tịch Vi biểu lộ vẻ khinh thường, ngước mắt lên: "Em đã xin anh dẫn em đến bữa tiệc này, anh vì cái gì mà một hai phải từ chối? Thượng Kha, mấy ngày trước anh vẫn còn ủng hộ em, còn đau lòng vì em? Vì cái gì mà bây giờ lại thay đổi như một người hoàn toàn khác?"

Thượng Kha bị câu hỏi này làm sửng sốt.

Ánh mắt anh thoáng bi thương: "Tịch Vi, em có phải có điều gì khó xử không? Em có thể nói với anh, đừng tự giày vò bản thân như vậy!"

"Vậy sao?" Nhiễm Tịch Vi nhướng mày: "Nếu em nói, em và anh ta đang quen nhau thì sao?"

"Em nói cái gì?" Vẻ mặt Thượng Kha sa sầm không khác gì gặp quỷ.

Khoé mắt Nhiễm Tịch Vi thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Mộc Nhược Na, bỗng nhiên tiến lên kéo kéo cánh tay của Thượng Kha, dựa toàn bộ thân thể bóng bẩy của mình vào lồng ngực của anh.

Gương mặt Mộc Nhược Na liền biến sắc!

Cố Hề Hề duỗi tay ngăn Mộc Nhược Na lại: "Để xem cô ta giở trò gì!"

Mộc Nhược Na nghiến răng nghiến lợi nói: "Thượng Kha rốt cuộc vẫn nhịn không được mà đi tìm cô ta! Hai chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng xem ra quả thật không có tác dụng gì cả!"

"Không đâu, có tác dụng đó. Cậu xem đi, không phải Thượng Kha đang rất tức giận sao?" Cố Hề Hề không ngừng trấn an: "Cần phải có lòng tin một chút!"

Lúc này Mộc Nhược Na nắm lấy bàn tay của Cố Hề Hề, nhờ vậy mà Cố Hề Hề mới cảm nhận được ngón tay của cô đang run nhè nhẹ, đáy lòng thầm thở dài.

Đúng là khi yêu thì con người trở nên thiếu lý trí, người ngoài cuộc sáng suốt, kẻ trong cuộc lại mê muội.

Thượng Kha bên kia lại không nghĩ Nhiễm Tịch Vi có thể nói vậy, tức khắc đẩy cô ta ra: "Em nói cái gì?"

"Thượng Kha, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Khi còn nhỏ anh từng thích em mà đúng không?" Nhiễm Tịch Vi giảo hoạt nhìn Thượng Kha: "Anh từng nói em là cô gái xinh đẹp đáng yêu nhất mà anh biết, đúng không? Em và Tư Thần đã chia tay, cũng không thể quay lại như trước. Cho nên, Thượng Kha, bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

Thượng Kha nhìn Nhiễm Tịch Vi giống như nhìn một người điên: "Anh chỉ xem em là em gái!"

"Nhưng chúng ta rốt cuộc đâu phải anh em, không phải sao? Thượng Kha, nếu anh thật sự đau lòng vì em, thương yêu em, vậy chúng ta kết hôn đi!" Nhiễm Tịch Vi tiếp tục nói.

Thượng Kha không nhịn được mà lui về sau hai bước, anh cảm thấy càng ngày mình càng không thể hiểu nổi Nhiễm Tịch Vi. Những lời này sao có thể tùy tiện nói ra như vậy?

Đã nhiều năm trở lại đây, anh nhận ra được người mình yêu chính là Mộc Nhược Na.

Đúng, là yêu, chứ không phải thích!

Tuy anh rất cưng chiều Nhiễm Tịch Vi, luôn luôn bảo vệ Nhiễm Tịch Vi, thậm chí vì cô ta mà trở nên gay gắt quyết liệt với Doãn Tư Thần, có thể đánh mất luôn tình bạn bao nhiêu năm.

Nhưng, thích là thích, yêu là yêu!

Ở thời niên thiếu thì ai cũng có một cảm giác mông lung với người khác phái, nhưng thời điểm Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần ở bên nhau, thì tình cảm mà anh dành cho Nhiễm Tịch Vi chỉ là tình cảm anh em đơn thuần, hoàn toàn không phải kiểu tình yêu nam nữ!

Nhiễm Tịch Vi hiện tại đúng thật là phát điên rồi, sao có thể nói ra những lời như vậy!

"Anh sẽ xem như hôm nay em chưa từng nói gì cả." Thượng Kha vẫn nhẫn nhịn: "Lời khuyên của anh vẫn vậy, em đừng tự vùi dập bản thân mình. Doãn Tư Dược và em không thích hợp với nhau."

"Nhưng anh ta dù sao cũng là Doãn nhị thiếu gia! Đường đường là một nhị thiếu gia, dù kém xa so với Doãn Tư Thần, nhưng luận điều kiện gia thế thì vẫn vượt trội hơn rất nhiều người đàn ông. Vì lý do gì mà tôi lại phải từ chối anh ta?" Nhiễm Tịch Vi thản nhiên nói.

Thượng Kha rốt cuộc đã nhận ra anh rõ ràng không hiểu được bản chất của Nhiễm Tịch Vi. Cố Hề Hề nói rất đúng, thời gian thật sự sẽ thay đổi một người. Người trước mắt anh giờ đây không còn là Nhiễm Tịch Vi của ngày xưa nữa.

Ánh mắt Thượng Kha phức tạp: "Nếu đây đã là lựa chọn của em, vậy thì em hãy tự lo liệu bản thân mình đi!"

Nhiễm Tịch Vi nhếch môi, ngửa đầu cất tiếng cười lớn: "Thượng Kha, anh không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi! Tôi vốn dĩ là người thực tế!"

"Mấy ngày trước em còn nói người em yêu nhất chính là Doãn Tư Thần!" Thượng Kha vẫn chưa thể tin được vào sự thật đang diễn ra.

"Đúng, anh biết nói đó là mấy ngày trước mà! Giờ mọi chuyện đã khác rồi!" Nhiễm Tịch Vi trả lời với vẻ bất cần: "Không làm vợ của Doãn Tư Thần, thì làm em dâu của anh ta, có vẻ cũng không tệ lắm!"

"Nhiễm Tịch Vi, em đã thay đổi rồi!" Từng chữ cay đắng thốt ra từ đáy lòng của Thượng Kha.

"Vậy sao?" Nhiễm Tịch Vi lãnh đạm ngước nhìn ra cửa sổ, tay lấy một điếu thuốc lá châm lửa đưa lên miệng, điệu bộ rất thành thục, chỉ là chưa hút được hơi nào thì điếu thuốc đã bị Thượng Kha giật lấy.

"Nếu anh không chịu ở bên tôi, vậy thì không cần phải nói gì nữa!" Thanh âm Nhiễm Tịch Vi lạnh như băng.

"Em vì cái gì mà trở thành như vậy?" Thượng Kha nhịn không được mà truy vấn.

Nhiễm Tịch Vi nở nụ cười mỉa mai: "Vì cái gì? Đúng, rốt cuộc là vì cái gì.. Tôi muốn tài phú, địa vị, tiền bạc, giàu sang phú quý, vân vân và vân vân. Cho nên, Doãn Tư Thần không cần tôi, anh cũng không, thì tôi phải tìm cho mình một người đàn ông thôi!"

Thượng Kha không thể nói gì nữa, anh không biết lúc này mình nên nói điều gì, một Nhiễm Tịch Vi ngây thơ trong sáng mà anh từng nâng niu bảo vệ, giờ đây hình tượng này đã hoàn toàn sụp đổ.

Người phụ nữ này đã thật sự thay đổi, anh nhớ tới những gì mình đã từng làm vì cô ta, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười!

Đã bị lợi dụng tới mức đó, vậy mà còn.. không oán không trách..

Thảo nào Mộc Nhược Na muốn rời bỏ anh, khó trách cô ấy nhất quyết từ chức..

Đôi mắt của anh trước kia có bao nhiêu cặn sạn trong đáy mắt mà sao không thể nhận ra sự thật?

"Được rồi, nếu không có gì khác thì tôi phải trở lại. Hôm nay dù sao tôi cũng là bạn gái của Doãn Tư Dược." Nhiễm Tịch Vi nhíu mày: "Thượng Kha, về sau nếu không có gì thì đừng tùy tiện tìm đến tôi."

Dứt lời, Nhiễm Tịch Vi lập tức xoay người rời khỏi.

Thượng Kha đứng chết lặng tại chỗ, sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần. Đã nhiều năm như vậy, xem ra anh đã sai.. sai thật rồi..

* * *

Cố Hề Hề khéo léo mỉm cười tiếp khách, đối đãi đúng mực và lo liệu chu toàn mọi việc trong sảnh chính.

Thời điểm cô nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi đứng bên cạnh Doãn Tư Dược, điệu bộ như con chim nhỏ yếu đuối mong manh tìm chỗ dựa, cô cảm thấy lần này Nhiễm Tịch Vi xuất hiện ở chỗ này với một thân phận mới, tuyệt đối không phải là tùy tiện không có mục đích.

Trái lại, Cố Hề Hề cảm giác được mục tiêu của Nhiễm Tịch Vi vẫn là nhằm vào Doãn gia, thậm chí tràn đầy địch ý với cô.

"Chị dâu đúng là người hiền lương bao dung!" Thanh âm của Tưởng Huy Âm vang lên sau lưng Cố Hề Hề: "Mối tình đầu của anh họ đang đứng ngay đây, mà chị dâu còn có thể cười nói vui vẻ như vậy, thật không biết vì chị dâu là người rộng lượng, hay là căn bản vốn không hề yêu anh họ?"

Cố Hề Hề quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt cáu kỉnh của Tưởng Huy Âm cùng giọng nói bốp chát đang nhắm thẳng vào cô.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng đặt ly nước trong tay xuống, điềm đạm nhìn Tưởng Huy Âm: "Vậy theo ý của em họ thì tôi nên làm gì? Ở đây nhiều khách quý như vậy, tôi nên nổi trận lôi đình hay là làm lớn chuyện phá hủy buổi tiệc sinh nhật này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play