"Nhân tiện còn giúp Hề Hề tăng thêm thiện cảm với anh của cô nữa?" Mộc Nhược Na cười như có như không nhìn Mặc Tử Huyên: "Cô vì anh của mình thật đúng là liều mạng mà!"

Mặc Tử Huyên nghiêm túc nhìn Mộc Nhược Na nói: "Đúng, cô nói như vậy tôi không phủ nhận. Nhược Na, chúng ta tuy rằng là tranh giành tình cảm nhưng tư tưởng thì giống nhau. Đó chính là hy vọng Hề Hề có thể sống hạnh phúc vui vẻ, đúng không?"

Mộc Nhược Na nhẹ nhàng gật đầu.

"Cho nên, tôi muốn hỏi cô một câu. Nếu Doãn Tư Thần không thể mang đến hạnh phúc cho Hề Hề, cô ấy và Doãn Tư Thần ở bên nhau chỉ toàn là đau khổ khóc lóc dây dưa không dứt được, mà anh của tôi lại có thể cho Hề Hề sự bảo hộ và yêu thương tuyệt đối, cô sẽ đứng về phía ai?" Đồng tử đen nháy của Mặc Tử Huyên bình tĩnh nhìn Mộc Nhược Na: "Điều khác tôi không dám đảm bảo, nhưng tôi có thể dùng tính mạng mà thề rằng anh của tôi tuyệt đối không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, cũng không có bạn gái cũ nào làm loạn phiền não. Mặc gia và Vân gia vốn dĩ là quan hệ lâu đời, mẹ tôi rất yêu thích con gái của Vân gia. Cho nên nếu Hề Hề gả cho anh tôi, trên dưới Mặc gia đều sẽ sủng ái cô ấy như bảo bối quý giá nhất, thậm chí có khi hơn cả con gái ruột là tôi đây."

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Mộc Nhược Na không nói gì. Nghe lời này của Mặc Tử Huyên, quả thật cô có phần mâu thuẫn.

Tình huống bây giờ của Doãn Tư Thần thì cô hiểu rất rõ. Mặc Tử Hân là người ưu tú như thế nào, cô cũng rất rành mạch.

Cho dù Mặc Tử Hân không nhiều tiền như Doãn Tư Thần nhưng tài phú của Mặc gia dư sức cho Cố Hề Hề cả đời này cơm no áo ấm vô ưu, sống trong vinh hoa phú quý.

Thái độ của Mặc Tử Hân đối với Cố Hề Hề cũng rất trân trọng nâng niu.

Thân là bằng hữu, Mộc Nhược Na đương nhiên không thể suy xét phiến diện từ một phía được. Nếu đặt lên bàn cân so sánh, Mặc Tử Hân xác thực so với Doãn Tư Thần càng thích hợp hơn.

Nhưng tình yêu chính là như vậy, vốn dĩ không thể dùng lý trí định đoạt?

Thích hợp, không có nghĩa là có thể yêu!

Mặc Tử Huyên tiếp tục nói: "Thái độ của Vân lão phu nhân thì cô đã thấy rồi. Hề Hề sớm muộn gì cũng trở về Vân gia, mà Vân gia và Mặc gia vốn dĩ có hôn ước. Cái hôn ước này ban đầu là của chị Nặc Nặc và anh hai nhưng chị Nặc Nặc lại ra đi sớm như vậy.. Bất quá, tôi có thể đảm bảo một điều chính là anh của tôi luôn luôn phân biệt rõ ràng giữa chị Nặc Nặc và Hề Hề. Cô ấy không phải là thế thân của bất kỳ ai cả. Rốt cuộc thì tính cách của hai người không phải hoàn toàn khác nhau sao?"

"Tuy tôi không biết Vân lão phu nhân sẽ dùng cách gì để ép Hề Hề trở về Vân gia nhưng tôi tin chắn Hề Hề nhất định sẽ trở về! Một khi Hề Hề chính thức nhận tổ quy tông, Vân gia sao có thể chịu đựng để Doãn gia ức hiếp cô ấy như vậy? Tiểu thư Vân gia sao có thể để mặc cho Doãn phu nhân khi dễ mà chịu ủy khuất được? Cho nên việc ly hôn của hai người họ chỉ là chuyện sớm muộn thôi." Mặc Tử Huyên tiếp tục nói: "Mặc kệ đứa bé Hề Hề sinh ra mang họ gì, Mặc gia chúng tôi đều sẽ nuôi nó trưởng thành."

"Tôi thừa nhận, lần này tôi đi theo Hề Hề quả thật là muốn tranh thủ một chút cơ hội vì anh của tôi, vì Mặc gia. Nhưng tôi cũng không phủ nhận tôi thực sự thích cô ấy, không phải vì Hề Hề là người của Vân gia hay vì cô ấy và chị Nặc Nặc có dung mạo giống nhau, mà chỉ đơn thuần vì tôi thích cô ấy thôi. Một người luôn suy nghĩ và sống cho người khác như vậy, ai lại có thể không thích được chứ?" Mặc Tử Huyên rũ mắt xuống, vẫn nói tiếp: "Cô nói tôi vì muốn tranh thủ tình cảm mà không tiếc mình liều mạng hủy dung. Tôi thì nghĩ vết thương này rất đáng! Tôi rất thành tâm hy vọng tương lai Hề Hề sẽ là chị dâu của mình!"

"Trên dưới Mặc gia đều sẽ hoan nghênh Hề Hề trở thành Mặc thiếu phu nhân." Mặc Tử Huyên cắn môi nói: "Tuy rằng anh hai của tôi không hoạt động trong hệ thống chính trị nhưng các thân quyến trong gia tộc đều giữ chức vụ quan trọng. Sau này dù con trai của Hề Hề muốn làm cái gì thì Mặc gia sẽ là chỗ dựa cho nó. Vào quân đội, làm chính trị, làm thương nhân hay thi sĩ, bất luận cái gì cũng được, Mặc gia nhất định sẽ đào tạo một nền tảng vững chắc để cho nó trở thành xuất chúng hơn người!"

Mộc Nhược Na than nhẹ một tiếng: "Cô nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn thuyết phục tôi đứng về phe cô thôi đúng không?"

Mặc Tử Huyên khẽ cười: "Tôi chỉ muốn có được sự đồng tình của cô thôi. Tôi có thể nhận ra cô thật lòng quan tâm giúp đỡ Hề Hề, tôi rất cảm kích điều đó. Cảm ơn cô đã thay tôi bảo vệ chị dâu tương lai, một tiếng cảm ơn này là nên nói."

Mộc Nhược Na rốt cuộc cũng có một chút động lòng, trên mặt có chút ửng đỏ, có phần hơi ngượng ngùng.

"Nói cảm ơn cái gì chứ? Tôi không phải vì cô mới bảo vệ cô ấy!" Mộc Nhược Na nói xong câu đó tức khắc cắn môi, xua xua tay nói: "Ai da, sao tôi cảm thấy bầu không khí này kỳ quái nhỉ? Tôi đây là muốn cùng cô cạnh tranh đấy! Cô đừng hòng có ý đồ dùng cách này để tôi từ bỏ không tấn công cô nữa nha!"

Mặc Tử Huyên phụt cười một tiếng.

Tất cả mọi người đều là người thông minh!

Rất nhiều chuyện đều sẽ công bằng, không có điều gì gian dối ở đây cả.

Cố Hề Hề mang theo hộp y tế vội vã quay lại, vừa vào cửa liền thấy hai người vốn từ xưa đến nay luôn là đối thủ kình địch của nhau, nhưng bây giờ lại đứng chung một chỗ, thậm chí trên mặt hai người còn có nét cười.

Hả? Cô chỉ mới đi ra ngoài một lát mà ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Cảm giác như là có tin báo thiên thạch sắp đâm vào trái đất nhưng gần đến nơi lại nổ tung ở bên ngoài tầng khí quyển. Hoặc giống như là lúc tàu Titanic đâm vào tảng băng to đùng kia, nhưng ở thời khắc nguy hiểm thì tảng băng đó lại từ từ trôi đi.

Hay là như biến cố Huyền Vũ Môn, Lý Thế Dân đột nhiên phát hiện thái hậu ăn mặc quần áo không chỉnh tề nhưng vẫn giúp người sửa sang dung nhan, sau đó thổ lộ với đối phương rằng ta rất coi trọng nàng.

Mấy điều này, thật quá là ảo diệu đi!

Gương mặt Mộc Nhược Na ửng đỏ, nếu trong phòng không phải là Mặc Tử Huyên thì Cố Hề Hề nhất định cho rằng Mộc Nhược Na vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai!

"Sao nhìn tôi như vậy?" Mộc Nhược Na còn làm bộ tỏ vẻ không có gì nói: "Ai da ai da, cậu đi lấy thuốc sao lâu vậy, lần sau để trợ lý đi sẽ tốt hơn.. A, trợ lý của hai người đâu hết rồi?"

Cố Hề Hề trả lời: "Bây giờ đã muộn, tôi để cho họ về nghỉ ngơi sớm rồi."

Mộc Nhược Na nhìn lên đồng hồ đeo tay, tức khắc kêu lên: "Trời ơi! Thế mà đã mười một giờ rồi! Tôi trở về đi ngủ đây!"

Mộc Nhược Na đứng lên muốn rời đi.

Cố Hề Hề kéo tay Mộc Nhược Na lại, níu cô ngồi xuống giường nói: "Rửa sạch vết thương đã rồi đi đâu thì đi!"

Mộc Nhược Na nhìn Cố Hề Hề rửa sạch vết thương cho mình, thao tác thuần thục không thua kém gì các y tá chuyên nghiệp, nhịn không được liền hỏi: "Sao cậu lại thành thạo như thế? Giống hệt y tá vậy!"

Cố Hề Hề thuận miệng trả lời: "À, hồi nhỏ thường xuyên bị thương mà người nhà thì không cho đi bệnh biện nên tôi đành tự mình mày mò băng bó. Qua một thời đã thành quen tay rồi! Xem thủ pháp này của tôi có phải là so sánh được với cả y tá ở bệnh viện không? Khi còn nhỏ mẹ tôi thường bị thương, toàn là do tôi băng bó cho mẹ!"

Nghe Cố Hề Hề tự hào trả lời nhưng trong lòng Mộc Nhược Na lại đau lòng chua xót.

Gia cảnh Mộc Nhược Na tuy không phải gia đình giàu có, nhưng cô luôn được coi là bảo bối trong nhà, cha cô là giảng viên trí thức nên càng thêm yêu chiều con gái.

Còn Mặc Tử Huyên là đại tiểu thư của một gia tộc lớn, dĩ nhiên là cục cưng của cả nhà, mọi người luôn vây quanh cô, Mặc tư lệnh luôn coi cô cháu gái này là bảo bối quý giá nhất.

Cho nên hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là sống trong nhung lụa. Đột nhiên bây giờ nghe thấy Cố Hề Hề nhẹ nhàng kể về những cực khổ trong quá khứ, hai người liền có chút cay cay đầu mũi.

Cố Hề Hề xử lý xong vết thương cho Mộc Nhược Na, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, đêm nay đừng tắm rửa mất công sẽ đụng nước, ngày mai là vết thương sẽ lành. Không còn sớm nữa, hai người về nghỉ ngơi đi. À quên, Tử Huyên, em cũng đừng tắm rửa. Nhịn một đêm thôi sẽ không có việc gì, vết thương này kỵ nước."

Mặc Tử Huyên cùng Mộc Nhược Na xoa xoa cái mũi ê ẩm trả lời: "Biết rồi, mau đi ngủ đi."

Cố Hề Hề vừa rời khỏi phòng thì Mộc Nhược Na như có vẻ suy tư điều gì đó, nói với Mặc Tử Huyên: "Có lẽ cô nói đúng, chỉ cần Hề Hề hạnh phúc là được. Cô ấy trước kia quá khổ rồi. Nếu đời này có cơ hội, tôi hy vọng cô ấy có thể cả đời vô ưu an ổn sống yên bình."

Mặc Tử Huyên cười dịu dàng.

Hai người họ rốt cuộc đã có lần đầu tiên nhất trí chung một ý kiến.

* * *

Trong một căn phòng nào đó trên thuyền, gương mặt Doãn Tư Thần âm trầm không nói gì. Tiểu A yên lặng đứng bên cạnh Doãn Tư Thần đã hơn một tiếng đồng hồ.

"Tiểu A." Doãn Tư Thần rốt cuộc mở miệng nói: "Có phải tôi đối với Nhiễm Tịch Vi đã quá mức dung túng?"

Trong lòng Tiểu A thầm mắng mấy trăm lần.. Đâu chỉ dung túng? Mà là dung túng đến vô biên vô pháp nữa chứ! Nhưng lời này đánh chết Tiểu A tất nhiên không dám nói, chỉ có thể trả lời: "Thiếu phu nhân quả thật đã chịu nhiều ủy khuất."

"Tôi biết. Nhưng nếu bây giờ tôi xử lý Nhiễm Tịch Vi thì mẹ tôi.." Doãn Tư Thần than nhẹ: "Bà nội đã không thích mẹ, nếu tôi đối nghịch với mẹ nữa thì bà ấy nhất định rất đau buồn. Ba tôi mất tích đến nay chưa rõ tin tức, còn mẹ phải chịu cả đời tật nguyền.. Nếu cả tôi cũng quay lưng với mẹ, thế lực Doãn gia lại không nằm trong tay bà ấy.. Tiểu A, tôi nên làm thế nào?"

Tiểu A lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết ạ."

Doãn Tư Thần thở dài: "Thật là lưỡng nan!"

Ánh mắt Tiểu A lập loè, dường như đang suy nghĩ tới điều gì đó. Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, cuối cùng cậu quyết định tiếp tục im lặng.

Việc nhà của tổng giám đốc thì nên để tổng giám đốc tự quyết, cậu không nên can thiệp vào quá nhiều.

"Đi đưa thuốc mỡ cho các cô ấy. Sau đó cảnh cáo Nhiễm Tịch Vi một chút để cô ta biết đường yên phận đi." Doãn Tư Thần nhíu mày nói: "Biết tôi ở đây chỉ có Thượng Kha, cô ta nhất định đã bắt Thượng Kha mang cô ta tới đây! Tôi có phải nên gửi cho Thượng Kha một lời cảnh báo? Gần đây anh ta đúng là hay thích lo chuyện bao đồng!"

"Đúng rồi, lúc nãy Thượng tổng đã đem Mộc tổng nhốt tại nhà kho nên bây giờ Mộc tổng chắc đang rất tức giận Thượng tổng." Tiểu A nói: "Tổng giám đốc, ngài có muốn nhắc nhở Thượng tổng một chút không?"

"Hừ! Nhắc nhở anh ta?" Doãn Tư Thần cười lạnh một tiếng: "Cũng nên để anh ta nếm trải một chút mùi vị cầu mà không được đi! Thượng Kha không thể so với tôi, tôi vì tình yêu có thể không nề hà điều gì, nhưng anh ta thì tình cảm của mình không muốn bảo vệ mà lại muốn che chở cho Nhiễm Tịch Vi, cùng nhau bày trò mới chịu. Mộc Nhược Na tất nhiên sẽ đóng cửa trái tim với Thượng Kha, cứ để anh ta trải nghiệm cảm giác thế nào gọi là có không giữ, mất đừng tìm."

"Vâng." Tiểu A cúi đầu nhận lệnh.

"Được rồi, không còn sớm nữa. Cậu đi nghỉ đi." Doãn Tư Thần mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, ra lệnh cho mọi người đi nghỉ ngơi.

* * *

Ở bên kia, sau khi rời đi cùng Nhiễm Tịch Vi thì Thượng Kha quay lại nhà kho muốn tìm Mộc Nhược Na, nhưng phát hiện đồ đạc bên trong rối tung hết lên còn người lại không thấy đâu.

Đáy lòng Thượng Kha tức khắc hiện lên một dự cảm bất an. Anh xoay người lấy di động gọi cho Mộc Nhược Na nhưng phát hiện số điện thoại của anh đã bị chặn. Anh vốn không biết Mộc Nhược Na ở phòng nào nên cho dù muốn đi tìm cô giải thích xin lỗi cũng không có cơ hội.

Lúc này Mộc Nhược Na ngồi trên giường, ngây ngốc nhìn màn hình máy tính, ngón tay gõ gõ một chút, đơn từ chức lập tức được nhấn nút gửi đi.

Thượng Kha, tôi và anh đến lúc nên tính toán dứt khoát rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play