Cố Hề Hề xua tay ý bảo cô không có việc gì. Thấy mọi người đều đang khẩn trương vì mình, Có Hề Hề mới bất đắc dĩ giải thích: "Vừa rồi là thằng bé nó đạp tôi một chút."

Lúc này mọi người mới chợt nhớ Cố Hề Hề đang mang thai!

Những người khác không ngừng trả lời: "Cố tiểu thư đừng khách khí! Việc nhỏ như thế này chỉ cần nói với chúng tôi một tiếng là được, sao còn phải mời chúng tôi dùng cơm? Nếu có thì vẫn là chúng tôi mời Cố tiểu thư mới đúng! Thân thể Cố tiểu thư không khoẻ thì nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi!"

"Đúng đúng đúng, Cố tiểu thư xin đừng vì chuyện này mà phiền lòng. Cố tiểu thư cứ yên tâm, trung tâm thương mại của tôi sẽ ký hợp đồng bày bán sản phẩm nữ trang châu báu của Vân gia! Cố tiểu thư hoàn toàn không cần băn khoăn gì cả."

"Đúng vậy, trung tâm thương mại của tôi cũng sẽ ký hợp đồng với Vân gia."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Nhìn mọi người sôi nổi hưởng ứng, Cố Hề Hề mới nở nụ cười yên tâm. Thật ra cô biết dù mình không muốn dựa vào Mặc Tử Hân, nhưng nhờ có anh mới đạt được những thỏa hiệp tối nay.

Cũng không còn cách nào khác, bởi anh là một người không cần mở lời thì thiên hạ cũng phải xúm lại lấy lòng mà.

Doãn Tư Thần đứng yên bên ngoài rất lâu.

Khoảnh khắc Cố Hề Hề vuốt ve bé yêu trong bụng, anh nhìn thấy gương mặt cô tỏa sáng, tràn ngập tình yêu của một người mẹ, nét đẹp đơn giản mà lại mê người.

Đã nhiều ngày anh không thấy được nụ cười của Cố Hề Hề.

Đến thời khắc Cố Hề Hề nở nụ cười chân thật mà cẩn thận bảo vệ đứa con trong bụng, nụ cười đó đã chạm vào tận sâu đáy lòng Doãn Tư Thần.

Cố Hề Hề quả thật không thể ở bên ngoài quá lâu, cô biết tuy đây là một bữa tiệc tự do, mọi người có thể tùy ý giao tiếp với tất cả những người còn lại, nhưng nếu cô vẫn còn ở lại đây thì mọi người chưa chắc thoải mái vui vẻ.

Vì vậy Cố Hề Hề thẳng thắn nói: "Mọi người không cần khách khí! Các vị có thể đến tham dự buổi tiệc, tôi rất vui mừng! Tuy tôi không phải là chủ bữa tiệc này, nhưng như tôi đã nói, bữa hôm nay là tôi mời. Xin lỗi vì thân thể không được thoải mái, giờ tôi đành phải cáo từ, nếu có gì không được chu toàn, mong các vị lượng thứ."

Những người khác sôi nổi khách khí, khích lệ Cố Hề Hề trở về nghỉ ngơi.

Cố Hề Hề hướng về Mặc Tử Hân gật đầu chào, sau đó nhìn Mộc Nhược Na nói: "Nhược Na, nhờ cậu lái xe đưa tôi trở về. Đêm nay cậu ở lại với tôi nhé!"

Mộc Nhược Na hơi ngập ngừng một chút, sau đó thấp giọng: "Tôi thật sự phải qua hở? Mấy ngày nay tôi đều ở trong biệt thự nhìn chằm chằm bọn họ! Nếu tôi đi rồi thì ai canh chừng hai người họ?

Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu, dù trong đáy mắt cô thoáng qua sự chua xót nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh mà miễn cưỡng tươi cười.

Hôm nay Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi công khai rõ mọi chuyện như vậy.

Còn có gì để mà ảo tưởng trông mong?

" Đi thôi, xem như là cậu đến ở cùng và tâm sự với tôi. "Cố Hề Hề duỗi tay nắm tay Mộc Nhược Na, ánh mắt kiên định nói:" Dù sao mai là ngày nghỉ cuối tuần, tập đoàn Doãn thị đâu có ai đi làm, cậu cũng rảnh rỗi không bận bịu gì mà đúng không? "

Mộc Nhược Na nghĩ nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao đã mấy ngày rồi không được thưởng thức món ăn của Vân gia, cô thật là bắt đầu cảm thấy nhớ hương vị đó!

" Thật sự không cần tôi đưa em về sao? "Mặc Tử Hân vừa nói vừa nhìn người nữ trợ lý của mình, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Vừa rồi lúc ở trong toilet, cô trợ lý này cũng không làm được gì. Đúng là không phải trợ lý chuyên nghiệp..

" Không cần đâu. "Cố Hề Hề cười trả lời:" Ở đây không chừng còn phải nhờ anh dàn xếp mọi chuyện, thật sự cảm ơn anh. "

Cố Hề Hề nói như vậy thì Mặc Tử Hân đành chịu, chỉ có thể luyến tiếc mà tiễn Cố Hề Hề lên xe của Mộc Nhược Na.

Mộc Nhược Na dùng chiếc xe thể thao của cô chở Cố Hề Hề, chậm rãi hướng về Vân gia.

Trên đường đi, Mộc Nhược Na vừa lái xe vừa nói:" Mấy ngày qua thật sự Doãn Tư Thần không phát sinh chuyện gì với Nhiễm Tịch Vi cả. Nhiễm Tịch Vi đó lúc nào cũng bám lấy, nhưng Doãn Tư Thần không để ý đến cô ta. "

" Nhược Na, tôi không muốn nhắc đến anh ấy. "Cố Hề Hề bình tĩnh nói:" Nếu đã quyết định cắt đứt, thì chuyện của anh ấy ra sao, tôi đều không muốn biết. "

" Được rồi.. "Mộc Nhược Na bất đắc dĩ buông lỏng một tay khỏi vô lăng, hỏi:" Mấy ngày nay cậu thế nào? "

" Cũng không tệ.. "Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng:" Tôi bước vào cửa Vân gia, thật ra sẽ có người vui, và cả người không vui. "

" Tôi nhớ Vân lão gia hình như có một nghĩa nữ là thân quyến bên dòng thứ, vậy cậu bước vào Vân gia.. "Mộc Nhược Na hơi do dự nói:" Cô ta sẽ không phát sinh chuyện gì với cậu chứ? "

" Đây là chuyện tôi muốn nói với cậu. "Thần sắc Cố Hề Hề trở nên trịnh trọng:" Khi nãy không tiện nói, tôi cũng không thể gọi điện thoại hẹn cậu ở bên ngoài, đành nhân dịp này nhờ cậu chở tôi về Vân gia. Vân Mộng Anh là con gái một người em họ của ba tôi, thẳng thắn mà nói thì cô ấy có quyền thừa kế Vân gia. Nhưng bây giờ ba mẹ đã nhận tôi làm con gái, thì vị trí của Vân Mộng Anh đúng là bị đe dọa. "

" Đúng vậy, nhất là khi Vân lão gia và Vân phu nhân lại xem cậu như con ruột, vị trí của Vân Mộng Anh sao lại không thể bị lung lay? "Mộc Nhược Na vừa lái xe vừa trả lời, tầm mắt cô vô ý đảo qua, lập tức ngây ngẩn cả người.

Qua kiếng chiếu hậu cô nhìn thấy một chiếc xe. Mộc Nhược Na biết chiếc xe này.

Đây là một trong vô số những chiếc xe ưa thích của Doãn Tư Thần!

So với các siêu xe thể thao khác thì giá trị chiếc xe này không được xem là cao. Nhưng mẫu xe này đã không còn sản xuất nữa, bởi vì năm mà hãng xe cho ra mắt phiên bản này đã đầu tư quá nhiều dẫn đến đội chi phí vượt hơn kế hoạch, chưa kể sau đó còn thay đổi thiết kế nhiều lần, cuối cùng dẫn đến quyết định ngưng sản xuất.

Doãn Tư Thần lái chiếc xe này đến đây khi nào?

À không, anh ta lái xe theo sau mình và Cố Hề Hề là có ý tứ gì?

Không phải vừa rồi nói muốn đem Nhiễm Tịch Vi về nhà săn sóc sao?

Giờ muốn làm gì nữa đây?

Mộc Nhược Na nghĩ ngợi, quyết định sẽ không nói với Cố Hề Hề.

Dựa vào cái gì mà khi nãy ở trong toilet còn lớn giọng ức hiếp Cố Hề Hề, giờ lại dày mặt bám theo?

Ở đâu ra mà cho phép anh tùy hứng như vậy?

Cố Hề Hề không phát hiện Doãn Tư Thần đang yên lặng lái xe theo sau hai người, cô tiếp tục chủ đề với Mộc Nhược Na:" Cậu nói tôi nên dùng cách gì để Vân Mộng Anh hiểu là tôi không hề quan tâm đến tài sản của Vân gia? Thật ra tôi không muốn tranh đoạt bất kỳ thứ gì với ai. Tôi chỉ muốn có một căn nhà để nương thân, để có thể tránh mưa tránh gió mà thôi. "

Nói tới đây, Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng:" Nhưng mấy hôm nay, thái độ Vân Mộng Anh đối với tôi quả thật có sự xa cách. Cô ta có lẽ đang lo lắng địa vị của mình sẽ bị tôi cướp đi? "

" Thật ra cậu không cần phải lo lắng chuyện này. "Mộc Nhược Na nhẹ nhàng trả lời:" Vấn đề thật ra đâu có gì. "

" Nói vậy là sao? "Cố Hề Hề nghi hoặc nhìn Mộc Nhược Na.

" Cậu từng nói với tôi khi cậu sinh ra đứa bé thì Doãn gia sẽ cho cậu một số tiền đúng không? "Mộc Nhược Na tiếp tục nói:" Tuy số tiền này tạm thời không sử dụng được, nhưng sớm muộn cũng là của cậu, không phải sao? "

Cố Hề Hề gật đầu.

" Vậy thì được rồi. Cậu có thể nói cho người của Vân gia biết thật ra cậu có một số tiền rất lớn, chỉ cần cậu bình an sinh ra đứa bé thì cậu đã sở hữu một khối tài sản khổng lồ đến mấy ngàn vạn. Tuy Vân gia cũng có tiền, nhưng phần lớn tài sản của Vân gia là tài sản vô hình, là những giá trị văn hóa độc quyền, từ học thuật cao thâm đến tinh hoa của y thuật. Những thứ đó không phải nói muốn kế thừa là kế thừa! Chỉ cần cậu không liên quan gì đến những thứ học thuật y thuật đó, nghĩa là cậu không hề có ý đồ giành quyền thừa kế! "Mộc Nhược Na trả lời rất đơn giản:" Cho nên tôi mới nói cậu không cần lo lắng. "

Thật ra từ đầu Cố Hề Hề không muốn nhận số tiền này.

Nhưng hiện tại xem ra phải..

Thôi kệ đi, dù gì đó vốn dĩ là tiền cho mình

Đây cũng là một phần trong bản hợp đồng.

Đến khi hợp đồng kết thúc thì là lúc thực hiện mọi điều khoản.

Nhược Na nói rất chí lý, nếu mình nói rõ ràng mọi chuyện thì sau này cuộc sống ở Vân gia sẽ thuận lợi hơn..

Cố Hề Hề đắm chìm trong suy tư rối rắm, cô hoàn toàn không để ý việc Mộc Nhược Na đang quan sát kiếng chiếu hậu.

Doãn Tư Thần vẫn yên lặng đi theo sau, Mộc Nhược Na tăng tốc anh cũng tăng tốc, Mộc Nhược Na giảm tốc độ anh cũng giảm tốc độ, cứ như vậy duy trì một khoảng cách không đổi.

Dù sao cả hai đều sở hữu những chiếc siêu xe vượt trội, hơn nữa Doãn Tư Thần cũng là một tay lái cự phách. Mộc Nhược Na không thể cắt đuôi nên đành tùy ý để anh theo sau.

Trở về Vân gia, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na bước vào cửa lớn, liền về phòng nghỉ ngơi.

Doãn Tư Thần dừng xe ở một chỗ không xa, anh để xe đứng yên mà lẳng lặng nhìn xe của Mộc Nhược Na dần dần khuất trong tầm mắt mình.

Được Mộc Nhược Na khuyên nhủ, tâm tình Cố Hề Hề đã giảm bớt sầu lo. Cuối cùng, cô quyết định làm theo cách mà Mộc Nhược Na đề nghị.

Quả nhiên khi Cố Hề Hề làm như vô tình để Vân Mộng Anh biết cô không có ý gì với tài sản của Vân gia, càng không muốn nhúng tay vào những tài sản vô hình học thuật y thuật của Vân gia, thái độ của Vân Mộng Anh đã trở nên hòa hảo hơn với Cố Hề Hề.

Thời gian thấm thoát thoi đưa lại trôi qua một tuần.

Cố Hề Hề đang cầm kéo tỉa tót cây hoa trà, thì người hầu ở gần đó nói chuyện phiếm với nhau:" Thật kỳ lạ nha, chiếc xe đó lại tới nữa kìa! "

" Vô lễ! Lão gia và phu nhân không phải đã dạy dỗ, không biết gì thì không nên nhiều chuyện! "Một người khác lên tiếng nhắc nhở.

Cố Hề Hề tò mò hỏi:" Hai người đang nói gì vậy? "

Hai người hầu gái im lặng không dám hé răng.

Khẩu khí Cố Hề Hề có phần tăng thêm chút âm giọng:" Sao vậy? Vì tôi không phải họ Vân, cho nên tôi hỏi thì có thể không cần trả lời? "

Hai người hầu tức thì hốt hoảng, vội vàng thanh minh:" Tiểu thư, chúng tôi không phải có ý tứ này.. Là.. Là vậy.. Từ bảy ngày trước ở ngoài cổng nhà chúng ta xuất hiện một chiếc xe, mỗi tối là lại đến đỗ xe ở ngoài, cứ như vậy đến khi rạng sáng thì rời khỏi. Cũng không biết là ai mà kiên trì như vậy! Không biết có phải một tay si tình đang theo đuổi vị tiểu thư nào của Vân gia chúng ta không? Chúng tôi chỉ đang suy đoán về người đó thôi."

Cố Hề Hề ngẩn người ra, trong đầu cô hiện lên một dự cảm không tốt.

Không phải là anh chứ..

Cố Hề Hề buông cây kéo trong tay xuống, xoay người liền hướng ra bên ngoài, hai người hầu cũng đi theo cô.

Cố Hề Hề vừa ra đến cổng, liền nhìn thấy một chiếc xe lẳng lặng đậu gần đó.

Chỉ cần thoáng nhìn thì Cố Hề Hề đã nhận ra đây là xe của Doãn Tư Thần.

Vì Doãn Tư Thần từng nói với cô, xe của anh có biển số rất đặc biệt. Chỉ cần là biển số đó thì dù ở thành phố N hay thành phố S, sẽ đều là xe của anh.

Cố Hề Hề nhìn chiếc xe mà đáy lòng rối bời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play