Cố Hề Hề bây giờ mới nhận ra vì sao Doãn Tư Thần lại tức giận. Anh vậy mà lại..
Cô lặng lẽ cúi đầu, bất chợt nhìn thấy mười ngón tay của anh và cô vẫn đan vào nhau, cặp nhẫn ở ngón tay áp út phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cố Hề Hề thấy trái tim mình run rẩy.
Nếu Doãn Tư Thần đã muốn nối lại tình xưa và ở bên Nhiễm Tịch Vi, anh còn mang nhẫn này là có ý nghĩa gì?
Cố Hề Hề càng nghĩ càng thấy lòng mình dao động, cô liền duỗi tay muốn rút khỏi tay Doãn Tư Thần. Nhưng Doãn Tư Thần sao có thể cho cô có cơ hội này?
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Nhận ra Cố Hề Hề muốn rút tay khỏi anh, Doãn Tư Thần càng nắm chặt tay cô. Cố Hề Hề dùng sức giằng kéo một lúc lâu vẫn không thành công, cô thẹn quá hóa giận, liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần.
Thấy ánh mắt giận dỗi của cô, tâm tình Doãn Tư Thần lại trở nên dễ chịu.
Đúng, chính là biểu tình này!
Lúc em tức giận, trông rất đáng yêu..
Chỉ khi em tức giận như vậy, tôi mới cảm giác được em đang ở bên cạnh tôi một cách chân thật nhất. Chứ không phải như nàng tiên tử lạnh lùng sáng hôm nay, phảng phất tựa như sẽ rời khỏi tôi bất kỳ lúc nào..
Tưởng tượng đến việc Cố Hề Hề sẽ rời khỏi anh, Doãn Tư Thần cảm thấy bức bối đến mức ngột ngạt không thở được.
Không, chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra!
Cả đời này anh nhất định không buông tay!
Thấy Doãn Tư Thần không những không chịu thả tay cô ra, ngược lại còn nắm chặt hơn đến từng ngón tay, Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài.
Thương lượng đàm phán với Doãn tổng đúng là một chuyện tốn sức, dù trên thương trường hay tình trường, đối phương đều bị anh hạ gục trong nháy mắt!
Nhiễm Tịch Vi từ nãy đến giờ vẫn luôn đi theo Doãn Tư Thần, nhưng toàn bộ quá trình thì anh thậm chí không liếc nhìn cô ta dù chỉ một lần, tầm mắt của anh đều ở trên người Cố Hề Hề.
Doãn Tư Thần đã là một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi, mà giờ phút này anh lại giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo giữ lấy đồ chơi của mình vậy, vẻ mặt ấu trĩ cứ nắm chặt tay Cố Hề Hề không buông.
Sự ấm áp yêu chiều trong đáy mắt anh dành cho Cố Hề Hề, tức thì làm đôi mắt của Nhiễm Tịch Vi bốc lên lửa giận.
Tư Thần, sao anh có thể như vậy?
Sự cưng chiều yêu thương đó trước kia chỉ dành cho em. Sao hiện tại anh lại dành cho một người phụ nữ khác?
Tư Thần, anh hãy mở to để nhận ra rõ ràng đi! Em mới là người anh yêu mà!
Người phụ nữ kia cùng lắm.. chỉ là người sinh con cho anh thôi..
Nhiễm Tịch Vi hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự phẫn nộ, điều chỉnh sắc mặt nhu mì nhất, từ từ bước đến trước mặt Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần.
"Hề Hề, cô cũng thật là.. Cô là vợ của Tư Thần, sao lại thân mật với người đàn ông khác như vậy!" Nhiễm Tịch Vi ra vẻ không biết gì, khuyên giải đôi bên, nói: "Tư Thần, anh cũng vậy, Hề Hề đang mang thai, anh để cô ấy đứng nãy giờ, cô ấy sẽ mệt đó!"
Nói xong, Nhiễm Tịch Vi nhìn về phía Cố Hề Hề, cười tinh nghịch: "Hề Hề, tôi gọi như vậy, cô không phiền chứ? Lát nữa có bữa tiệc nhỏ mọi người sẽ cùng nâng ly chúc mừng, chúng tôi là phù dâu và phù rể cũng sẽ góp mặt. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ thay cô chăm sóc Tư Thần, không để anh ấy quá chén!"
Doãn Tư Thần lúc này mới nhận ra Cố Hề Hề đã đứng rất lâu, liền nói: "Đúng vậy, Hề Hề, em có mệt không? Lát nữa chúng tôi sẽ về biệt thự dự tiệc, nếu em thấy mệt thì không cần tham gia, nghỉ ngơi cho khoẻ."
Đáy lòng Cố Hề Hề cười lạnh.
Tôi phải tránh mặt đi để nghỉ ngơi ư?
Để không làm phiền hai người ân ái?
Được thôi, không sao cả!
Qua một đêm không ngủ, tôi đã đoán trước kết cuộc này rồi! Doãn Tư Thần, tôi không phải người không biết điều.
Mọi chuyện sẽ như ý của anh!
"Được." Cố Hề Hề điềm tĩnh trả lời.
Muốn tôi nhường chỗ thì tôi nhường chỗ. Tôi sẽ thức thời, không lì lợm!
Nói xong, Cố Hề Hề liền rút tay ra khỏi tay Doãn Tư Thần, xoay người rời đi mà không hề lưu luyến.
Một làn gió nhẹ thổi đến, mang theo mùi hương của Cố Hề Hề đến chóp mũi Doãn Tư Thần.
Cảm giác sắp mất đi lúc sáng nay, lại lần nữa hiện lên trong đáy lòng anh.
Vì sao hôm nay Cố Hề Hề lại khác lạ như vậy?
Nhiễm Tịch Vi vất vả lắm mới kéo Doãn Tư Thần ở lại bên cạnh cô ta, dĩ nhiên sẽ không cho anh có cơ hội nhìn bóng dáng Cố Hề Hề một cách ngây ngốc như vậy.
"Tư Thần, chúng ta mau đi nhanh đi." Nhiễm Tịch Vi hối thúc: "Mọi người đều đang chờ đó."
Doãn Tư Thần nhìn bóng dáng Cố Hề Hề, trong đầu anh vẫn suy tư điều gì đó, thất thần nói: "Được, đi thôi."
* * *
Phía bên đây, Mộc Nhược Na khoanh tay lại, mặt đầy vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Thượng Kha nói: "Lão đại, đây là cô bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của anh sao? Tôi thấy cô ta chẳng ra gì cả!"
Thượng Kha định phản bác lời này, nhưng cúi nhìn đã thấy vẻ mặt Mộc Nhược Na lạnh lùng, lời vừa đến bên miệng đã phải nuốt trở vào.
"Đừng nói là lão đại thích kiểu phụ nữ như thế này?" Mộc Nhược Na nhướng mày nhìn Thượng Kha: "Tôi là trợ thủ đắc lực của anh, có cần tôi giới thiệu vài phụ nữ không? Loại phụ nữ như thế này thiếu gì, chỉ cần lão đại gật đầu thì hàng tá cô sẽ chủ động nhào vào lòng anh!"
Thượng Kha nghe những lời này, ánh mắt liền trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh băng: "Nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi nói tôi thích phụ nữ như vậy khi nào? Người tôi thích là.."
Thượng Kha nói tới đây thì im bặt.
Mộc Nhược Na lại hứng thú nhìn Thượng Kha: "Lão đại thầm yêu ai à? Whoa, tôi vậy mà không biết! Lão đại, anh nói nghe xem, là ai vậy?"
Thượng Kha nhất thời nghẹn lời, lập tức lúng túng đổi đề tài: "Thôi được rồi được rồi, chúng ta nên đi thôi!"
Mộc Nhược Na cũng không truy hỏi nữa, vì dù sao Thượng Kha thích ai, đối với cô cũng không có quan hệ.
Chờ lão đại có bạn gái, vậy là cô thoát rồi, cô có thể dẫn theo bạn trai đi khắp nơi!
Đúng! Lúc đó cô sẽ dẫn theo một anh chàng hấp dẫn! Cô sẽ tự do lựa chọn một trong những người đang theo đuổi mình!
* * *
Cố Hề Hề trở lại phòng nghỉ tạm trong khuôn viên, chờ mọi người chụp xong ảnh lưu niệm thì sẽ rời khỏi đây.
Di động có thông báo, cô mở ra xem thì thấy thông báo phát lì xì. Nhóm trợ lý ngầm hiểu bao lì xì này là tổng giám đốc phát cho thiếu phu nhân, nên không ai dám đoạt.
Cố Hề Hề nhìn màn hình di động, đáy lòng cô tràn đầy bi thương. Ngón tay cô ngập ngừng trên màn hình, cuối cùng vẫn không cướp bao lì xì.
Trước kia là cô tự đánh giá cao bản thân, cho rằng Doãn Tư Thần phát lì xì như vậy là thể hiện tình cảm và sự quan tâm với mình.
Kỳ thật nghĩ lại, anh ấy làm vậy chỉ vì nhàm chán nên mới chơi giải khuây?
Cô đã suy nghĩ quá nhiều, quá nghiêm túc, nên cô đã thua rồi..
Trò chơi này cũng nên ngừng lại đi..
Doãn Tư Thần cầm di động rất lâu, vẫn không thấy Cố Hề Hề cướp lì xì.
Tâm tình anh như muốn rơi xuống vực sâu. Không lẽ cô không thấy thông báo phát lì xì?
Doãn Tư Thần lại phát liên tục mấy bao lì xì nữa.
Bên trong trò chơi cực kỳ yên tĩnh, không ai dám nhấn nút cướp lì xì.
Doãn Tư Thần biết rõ di động của Cố Hề Hề có cài đặt chức năng thông báo của trò chơi này, chỉ cần có người phát lì xì thì sẽ có thông báo hiển thị. Mà dù Cố Hề Hề không nghe được tiếng thông báo thì Tiểu Vương bên cạnh cũng sẽ nhắc cô.
Anh biết Cố Hề Hề thích cướp lì xì, cho nên anh thường xuyên phát lì xì. Mỗi lần Cố Hề Hề cướp lì xì của anh phát, là tâm trạng anh vui vẻ cả ngày hôm đó.
Nhưng hôm nay làm sao vậy..
Cả ngày hôm nay Cố Hề Hề rất kỳ lạ..
Nhóm trợ lý thì như muốn khóc..
Thiếu phu nhân ơi, cô mau cướp lì xì đi mà! Nếu không thì tổng giám đốc nhất định sẽ tức giận..
Tiểu Vương lúc này chăm chú nhìn màn hình di động của mình, các trợ lý Tiểu A, Tiểu B, Tiểu C, D E F G.. bu lại hỏi Tiểu Vương rằng thiếu phu nhân đang làm gì, sao lại không cướp lì xì..
Tiểu Vương giống như sắp phát điên vậy, nhắn tin riêng với từng người mà giải thích. Thiếu phu nhân rõ ràng có nhìn di động, nhưng mà lại không cướp lì xì!
Sắc mặt Doãn Tư Thần ngày càng khó coi, toàn thân lạnh băng, sát khí tỏa ra làm người khác hoảng sợ, lúc này nếu ai muốn sống thì tốt nhất đừng đến gần anh.
Nhiễm Tịch Vi đứng ở một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Doãn Tư Thần.
Từ nãy đến giờ, Doãn Tư Thần chỉ chăm chăm nhìn di động, người khác nói gì dường như anh không hề nghe.
Rốt cuộc là việc gì mà khiến anh phải quan tâm như vậy?
Nhiễm Tịch Vi nhận ra cô ta rất ghen tỵ với Cố Hề Hề..
Dù Cố Hề Hề không cần làm gì cả, Doãn Tư Thần vẫn luôn chú ý và quan tâm cô..
Doãn Tư Thần rốt cuộc không nhịn được nữa, nhắn tin một câu lạnh băng trong nhóm trò chơi: "Tiểu Vương đang làm cái gì vậy?"
Tin nhắn này tất cả mọi người đều thấy. Tiểu Vương lúc này quả thật muốn trốn vào toilet mà khóc òa lên! Tổng giám đốc đã trực tiếp hỏi như vậy, nếu thiếu phu nhân vẫn không chịu cướp lì xì thì chắc cô phải khăn gói lên đường rồi!
Tiểu Vương nhìn Cố Hề Hề, nước mắt lưng tròng: "Thiếu phu nhân, em không muốn bị đuổi.."
Cố Hề Hề thở dài một tiếng, cô chỉ đơn giản muốn kết thúc trò chơi nhàm chán này thôi, sao Doãn Tư Thần lại trút giận lên người khác?
Dù sao Tiểu Vương cũng đi theo cô lâu nay, lại chăm chỉ thật thà. Chuyện của cô và Doãn Tư Thần không nên để liên lụy Tiểu Vương.
Lúc này Cố Hề Hề mới cầm di động lên, cướp từng bao lì xì rồi mở ra.
Nhìn thấy Cố Hề Hề chịu cướp lì xì, cả nhóm trợ lý mừng rơi nước mắt..
Thiếu phu nhân ơi, chúng tôi xin dập đầu cảm ơn cô!
Lần đầu tiên trên đời có chuyện phải quỳ cầu xin người khác cướp lì xì..
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề đã cướp lì xì, lúc này mới hài lòng tắt màn hình di động.
* * *
Còn về phía Vân gia, họ hoàn toàn không biết cả gia tộc của họ vừa thoát khỏi nạn kiếp bị hủy diệt. Nếu không phải Cố Hề Hề ngăn cản, không chừng ngày mai Vân gia đã bị phá sản.
Mặc Tử Hân đem chuyện của Cố Hề Hề giải thích rõ ràng. Người Vân gia biết được Cố Hề Hề thật sự không phải Vân Nặc, mọi người đều lộ ra ánh mắt thất vọng.
Đương nhiên trong số đó cũng có một ít ánh mắt vui mừng. Vì nếu Cố Hề Hề thật sự là Vân Nặc, thì sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của một vài cá nhân..
Vân lão gia tuy rất thất vọng, nhưng ông nhớ rõ khi Doãn Tư Thần đằng đằng sát khí đối với người của Vân gia, chính là Cố Hề Hề đứng ra nói lời hòa hoãn!
Vậy nên mặc kệ Cố Hề Hề có quan gì với Vân gia hay không, ông vẫn muốn xem cô là con gái!
"Tử Hân, nếu Cố Hề Hề là thiếu phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, không phải là con có hợp tác với tập đoàn Doãn thị sao? Cô bé sẽ ở lại thành phố K một thời gian đúng không?" Ánh mắt Vân lão gia tràn ngập hy vọng nhìn Mặc Tử Hân.
Đôi mắt Mặc Tử Hân loé loé, nói: "Ý của bá phụ con đã hiểu, con sẽ cố gắng mời họ ở lại."
Vân lão gia và Vân phu nhân lúc này mới hài lòng mỉm cười.
* * *
Rốt cuộc buổi tiệc cũng kết thúc, hôn lễ đã hoàn tất.
Tất cả mọi người đều quay về biệt thự, họ sẽ ở lại đây chơi ba ngày ba đêm.
Cố Hề Hề là phụ nữ có thai, dĩ nhiên sẽ không tiện đi theo bọn họ vui chơi.
Cô thấy ánh mắt Tiểu Vương thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, Cố Hề Hề hiểu tâm sự của cô nhóc này, liền nói: "Chị mệt rồi, chị sẽ ngủ một lát, em cứ ra ngoài với mọi người đi. Nếu có gì chị sẽ gọi điện thoại cho em."
Nghe được lời này của Cố Hề Hề, Tiểu Vương quả nhiên hí hửng lao ra ngoài như một chú cún con ham chơi, vẻ mặt cực kỳ hoan hỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT