"Mọi người không ai chào đón tôi! Tôi có phải đã làm sai gì không? Thật xin lỗi Điệp Y, tôi không nên nói những lời này với cậu. Tôi biết tất cả là do tôi sai! Năm đó tôi quá tùy hứng, không biết trân trọng anh ấy, lại muốn theo đuổi tự do của riêng mình. Nhiều năm qua tôi thật sự biết sai rồi!" Nhiễm Tịch Vi òa khóc lên, yếu đuối nói: "Điệp Y, tôi không có ý đoạt lại Tư Thần, tôi chỉ muốn ở cạnh anh ấy như một người bạn mà thôi, nhưng, nhưng mà.."
"Nhưng làm sao? Có phải Doãn Tư Thần nói gì cậu không?" Điệp Y quan tâm hỏi. Điệp Y và Nhiễm Tịch Vi là bạn thân, hiển nhiên sẽ đứng về phía Nhiễm Tịch Vi.
"Không có, Tư Thần không nói gì. Tôi chỉ áy náy vì tôi mà Kiều Kỳ bất hòa với Thượng Kha. Điệp Y, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý." Nhiễm Tịch Vị không ngừng lau nước mắt, nức nở kể lể: "Tôi chỉ không nhịn được mà tủi thân. Tôi thật hèn mọn khi đứng nhìn người khác bên anh ấy, nhưng Tư Thần hạnh phúc là được rồi."
"Ôi, ngốc à, hà tất gì phải vậy?" Điệp Y thở dài: "Tôi không rõ tại sao Kiều Kỳ lại nói đỡ cho Cố Hề Hề. Nhưng tôi thấy cậu và Doãn Tư Thần mới xứng đôi với nhau! Năm đó cậu bỏ đi cũng đâu tính là chia tay, chỉ tạm xa nhau thôi mà. Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề kết hôn cũng chỉ vì đứa bé trong bụng cô ta. Đến lúc đứa bé được sinh ra, bọn họ sẽ ly hôn, cậu và Doãn Tư Thần khi ấy sẽ kết hôn với nhau!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Điệp Y! Cậu đừng nói vậy, tôi sẽ càng thêm áy náy!" Nhiễm Tịch Vi lau nước mắt, bộ dáng tràn đầy ủy khuất: "Vừa rồi Thượng Kha vì nói đỡ cho tôi chút nữa thì họ đã gây nhau, Điệp Y, tôi không muốn cậu vì tôi mà bất hòa với Kiều Kỳ. Tôi biết, cậu đã rất cố gắng mới có thể kết hôn với Kiều Kỳ! Tôi là bạn cậu, sao có thể làm cậu khó xử? Được rồi, nỗi buồn này tôi sẽ tự mình chịu đựng, mọi người đừng vì tôi mà ảnh hưởng hòa khí!"
Nghe Nhiễm Tịch Vi nói vậy, Điệp Y càng thấy Cố Hề Hề quá đáng. Rõ ràng đã biết người Doãn Tư Thần yêu là Nhiễm Tịch Vi, vì cái gì lại không chịu nhanh chóng ly hôn để thành toàn cho Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi?
Dù sao sớm muộn cũng phải rời khỏi Doãn gia, rời khỏi Doãn Tư Thần. Sao lại ích kỷ chiếm lấy vị trí của người khác như vậy?
"Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu!" Điệp Y vỗ ngực nói: "Chúng ta là bạn bè tốt, tôi không giúp cậu thì ai giúp cậu bây giờ?"
Nhiễm Tịch Vi lúc này mới nín khóc mỉm cười: "Điệp Y, tôi thật may mắn khi có cậu bên cạnh, nếu không cũng không biết sẽ làm gì bây giờ, Điệp Y, tôi thật sự rất yêu Tư Thần! Mối tình đầu năm đó là chúng tôi yêu nhau, ở trong lòng tôi vẫn không ai thay thế được Tư Thần! Tôi tin ở trong lòng Tư Thần cũng vậy, sẽ không ai có thể thay thế tôi! Điệp Y, nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Cố Hề Hề đã mang thai cốt nhục của Doãn gia, tôi không thể.. tôi thật sự khổ tâm, tôi rất rối trí!"
"Không việc gì cả, không phải chỉ còn năm tháng nữa thôi sao? Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu!" Điệp Y an ủi Nhiễm Tịch Vi, nói: "Được rồi, đừng khóc nữa! Cậu còn phải làm phù dâu cho tôi mà! Ngày mai Doãn Tư Thần cũng là phù rể. Khi đó tôi sẽ ném hoa cưới cho cậu, chịu không?"
"Ghét cậu quá Điệp Y, cậu cứ chọc ghẹo người ta!" Gương mặt vừa khóc như mưa của Nhiễm Tịch Vi lập tức trở nên thẹn thùng.
* * *
Cố Hề Hề nhìn bàn ăn đủ món trước mặt, ngẩn ngơ nói: "Anh rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu món vậy? Nhiều như vậy sao chúng ta ăn hết?"
Mặc Tử Hân cười: "Không nhiều, tổng cộng hơn một trăm hương vị khác nhau." Mặc Tử Hân liền quay đầu nói với trợ lý: "Vừa rồi những món Cố tiểu thư thích đều ghi lại chưa?"
"Vâng, Mặc tổng, đều được ghi lại." Trợ lý cung kính trả lời.
"Tốt, lúc Cố tiểu thư rời khỏi thành phố này, mỗi món đều chuẩn bị sẵn một phần." Mặc Tử Hân gật đầu nói.
Lấy nhiều đồ ăn của người ta quá, thật ngại!
Cố Hề Hề nhìn Mộc Nhược Na, khẽ lắc đầu.
Mộc Nhược Na lại thấy chuyện này không có gì, nói: "Không sao, Mặc tổng là chủ nhà mà, tiếp đón theo lễ nghĩa cũng là bình thường!"
Mặc Tử Hân có toan tính nhiều với Hề Hề như vậy, giờ chỉ ăn một bữa cơm, anh ta được hời quá rồi! Đừng tưởng cô không nhận ra ánh mắt khác lạ mà anh ta nhìn Hề Hề. Dù cho anh ta xem Hề Hề thành Vân Nặc mà đối xử tốt, cũng không thể để anh ta tự tiện quyết định chuyện của Hề Hề!
Cô là bạn của Hề Hề, sao lại không bảo vệ bạn của mình chứ?
Cố Hề Hề vẫn đang nhâm nhi đồ ăn, di động liền reo lên tiếng tin nhắn, cô thuận tay lấy di động mở ra xem, tầm mắt liền ngưng trọng.
Là tin nhắn của Doãn Tư Thần: "Em ở đâu?"
Ba chữ này làm bức tường thành trong tim cô như muốn sụp đổ.
Không phải bây giờ anh đang vui vẻ bên đóa sen trắng, mối tình đầu của anh sao, còn hỏi cô ở đâu làm gì?
Cố Hề Hề vốn không định trả lời, nhưng trong lòng cô lại đầy tâm sự. Nghĩ ngợi một chút, cô liền nhắn lại: "Đang ăn cơm."
Doãn Tư Thần lại nhắn một tin thứ hai: "Em về sớm một chút."
"Được." Tin nhắn của Cố Hề Hề càng ngày càng ngắn.
Doãn Tư Thần thấy rượu trong miệng anh chẳng còn vị gì, y như nước lã.
Thượng Kha ngồi ở bên cạnh cau mày, nói: "Đây là chai La Romanee-Conti cậu mơ ước từ lâu, sao nhìn không có chút gì hưng phấn vậy?"
Dù đây là chai rượu Doãn Tư Thần yêu thích từ lâu, nhưng lúc này anh cảm thấy lưỡi của mình không còn khả năng cảm nhận mùi vị gì nữa, trong đầu anh giờ trừ giọng nói, nụ cười của Cố Hề Hề ra, thì chỉ còn bóng dáng của cô lúc rời khỏi đây.
Điều này làm tâm Doãn Tư Thần bỗng nhiên bất an, hoảng hốt.
Kiều Kỳ bên cạnh lại thảnh thơi nói: "Tư Thần đây là thân ở Tào doanh nhưng lòng ở Hán. Thượng Kha, cậu cũng nên học theo Tư Thần đi!"
"Tôi học cái gì chứ! Vớ vẩn! Nào, cụng ly!" Thượng Kha lôi kéo Kiều Kỳ nâng ly uống tiếp.
Tầm mắt Doãn Tư Thần vẫn nhìn màn hình di động, từ lúc Cố Hề Hề trả lời tin nhắn cuối cùng chỉ vỏn vẹn một chữ, thì không còn tin nhắn nào nữa.
Đáy lòng Doãn Tư Thần giống như có ngọn lửa, anh rất muốn mặc kệ hai cái hũ rượu thúi bên cạnh để chạy đi tìm Cố Hề Hề!
Kiều Kỳ và Thượng Kha càng uống càng bắt đầu say, Thượng Kha dù không còn tỉnh táo nhưng vẫn lôi kéo Kiều Kỳ uống tiếp.
Kiều Kỳ thật ra vẫn tỉnh táo, thấy dáng vẻ Doãn Tư Thần thất thần, liền mở miệng: "Anh và Thượng Kha cũng uống sắp xong rồi, cậu nếu không yên tâm thì đi tìm cô ấy đi."
Doãn Tư Thần ngồi nãy giờ chỉ là chờ những lời này!
Doãn Tư Thần lập tức đứng lên, lại chợt nhận ra mình quá kích động, liền áy náy nói: "Thật ngại Kiều Kỳ, tôi chỉ là.."
"Được rồi, không cần giải thích. Anh không phải Thượng Kha, anh cũng không phải thấy Nhiễm Tịch Vi có gì không hợp với cậu! Nhưng anh thấy cô gái Cố Hề Hề này không tệ, thằng nhóc này, dù sao ánh mắt của cậu cũng tốt đó, tự biết trân trọng đi!" Kiều Kỳ ngắt lời Doãn Tư Thần, nói: "Đi đi! Dù sao cậu ngồi ở đây mà nhìn mặt như đang ngồi trên đống lửa vậy!"
Doãn Tư Thần liền nở nụ cười.
Thượng Kha say bí tỉ, mắt nhắm mắt mở.
"Cứ đi đi." Kiều Kỳ gật đầu: "Anh sẽ chăm sóc cậu ta!"
Doãn Tư Thần lúc này mới yên tâm rời khỏi. Anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Hề Hề: "Em đang ở đâu? Tôi đến đón em!"
"Đón tôi?" Cố Hề Hề ngẩn người, sao anh lại muốn tới đón cô?
"Ừ, tôi vẫn chưa ăn gì, em đi ra ngoài ăn với tôi một chút." Doãn Tư Thần vừa nói vừa mở cửa chiếc xe Lamborghini ra.
Đáy lòng Cố Hề Hề rung động, tuy lý trí nói rằng cô nên từ chối, nhưng miệng cô lại trả lời theo bản năng: "Được, tôi ở số ba đường Thành Hoàng chờ anh."
Cúp điện thoại, Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: "Thật ngại quá, tôi phải về trước. Tư Thần muốn đến đón tôi."
Mộc Nhược Na cũng đứng lên, chuẩn bị cùng Cố Hề Hề rời khỏi.
"À đúng rồi, Mặc Tử Hân, có thể phiền anh đưa Nhược Na trở về không? Vì xe của Tư Thần là xe thể thao, nên chỉ có hai chỗ.." Cố Hề Hề áy náy nhìn Mặc Tử Hân.
Mộc Nhược Na làm vẻ trợn mắt, vỗ vào trán Cố Hề Hề: "Đúng là trọng sắc khinh bạn! Được rồi, chịu cậu đó! Hai vợ chồng cậu cứ ngọt ngào đi, đừng lo cho tôi! Dù sao Mặc tổng cũng không để mặc tôi đâu, đúng không?"
Mặc Tử Hân thấy Cố Hề Hề phải đi, đáy lòng thoáng qua tia mất mát. Nhất là nghe được Doãn Tư Thần sẽ qua đón Cố Hề Hề, trong lòng anh cực kỳ không thoải mái.
Mặc Tử Hân hiểu rõ Cố Hề Hề là vợ hợp pháp của Doãn Tư Thần, anh hoàn toàn không có quyền can thiệp. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như một báu vật mình trân trọng đã bị người đàn ông khác cướp mất..
"Đương nhiên rồi, Mộc tổng yên tâm, tôi sao có thể để mặc Mộc tổng được? Tôi đã đón Mộc tổng đi, dĩ nhiên sẽ đưa trở về nguyên vẹn." Mặc Tử Hân phong độ vẫn nho nhã, nói: "Người đâu, tiễn Cố tiểu thư."
Cố Hề Hề không để ý đến ánh mắt của Mặc Tử Hân, lúc này lòng cô đã tung tăng một niềm vui khó diễn tả.
Doãn Tư Thần không đi với Kiều Kỳ, Thượng Kha và Nhiễm Tịch Vi uống rượu đêm độc thân cuối cùng, mà lại đi đón cô ăn tối..
Như vậy có phải trong lòng anh, cô cũng có một vị trí quan trọng đúng không?
Tưởng tượng đến khả năng này, trái tim Cố Hề Hề không nhịn được mà nhảy nhót.
Cố Hề Hề chào tạm biệt Mặc Tử Hân và Mộc Nhược Na, bước ra khỏi thang máy và ngồi ở chỗ đã hẹn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần lái xe ra khỏi biệt thự, thời điểm anh nghe được Cố Hề Hề đồng ý đi ăn với anh, cả người anh bỗng nhiên phấn chấn hứng khởi, cảm giác cảnh sắc xung quanh đều như tươi đẹp sống động.
Trước đây anh chưa bao giờ hồ hởi như vậy!
Đột nhiên anh muốn lập tức nhìn thấy Cố Hề Hề ngay bây giờ!
Liền lúc này, di động Doãn Tư Thần reo lên, anh thuận tay bắt máy: "Alo?"
"Tư Thần.." Giọng nói dịu dàng của Nhiễm Tịch Vi vang lên: "Thật xin lỗi đã làm phiền anh. Dạ dày em đột nhiên đau quá, lần này em đến đây không mang theo bác sĩ, em không nhớ thuốc trước kia hay dùng là gì nữa! Điệp Y ngày mai phải làm cô dâu rồi, em không dám phiền cậu ấy, anh có thể đi mua thuốc dùm em được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT