Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tần Yên đờ đẫn, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Giọng nói vừa rồi rất quen thuộc với cô, đó chính là ông chủ của quán bar Ánh Trăng tên Quan Lâm Phong.

Mấy ngày trước, cô một mình đến đó uống rượu, bởi vì Quan Lâm Phong đánh thuốc mê vào rượu của cô, nếu như Sam ba không xuất hiện thì cô đã bị trúng kế rồi.

“Tiểu Tiếu bị bọn họ bắt đi, hẳn là do mình.” Tần Yên lộ ra vẻ tự trách.

Trong lòng lo lắng, cô cầm điện thoại di động lên, không biết có nên gọi cho Dương Chấn hay không.

Vừa rồi khi Dương Chấn gọi điện hỏi cô đã đón Tiếu Tiếu chưa, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nói của Dương Chấn rõ ràng là có hơi vội vàng.

Nhưng dường như anh ấy sợ cô lo lắng nên mới không nói với cô là Tiếu Tiếu đã bị bắt đi.

“Không được, chuyện này là do mình gây nên, chỉ có thể tự mình giải quyết thôi, mình đã liên lụy Tiếu Tiếu, không thể làm liên lụy tới anh rể được.” Tần Yên hạ quyết tâm, cầm lấy chìa khóa xe Maserati rời đi.

Từ khi biết chiếc Maserati không phải đưa cho mình, Tần Yên cũng không hề động vào xe, hôm nay cũng là vì lo lắng cho Tiếu Tiếu nên cô mới lái xe vội như vậy.

Chiếc Maserati màu trắng giống như một tia chớp trắng, vụt nhanh qua mấy chiếc xe trên đường.

Đáng lẽ phải lái xe nửa giờ nhưng Tần Yên chỉ dùng có mười lăm phút đồng hồ đã tới nơi, chiếc xe vẫy đuôi rất đẹp dừng trước cửa quán bar Ánh Trăng.

“Tôi đến tìm ông chủ của các người!” Tần Yên chạy tới cửa quán bar, nhìn về phía quầy lễ tân quát to một tiếng.

Quan Lâm Phong hiển nhiên đã dặn dò qua, quầy lễ tân liếc nhìn Tần Yên, sau đó dẫn cô đi về phía phòng bao trong cùng.

“Cậu Phong à, người đã tới rồi kìa.” Lễ tân gõ cửa, dẫn Tần Yên đi vào.

Quan Lâm Phong đã sớm chờ đến sốt ruột, nhìn thấy Tần Yên xuất hiện lại khó kiềm chế được nụ cười rạng rỡ trên môi: “Cô Tần, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Trong vòng tay Quan Lâm Phong cũng đang ôm ấp một người phụ nữ trông quen thuộc, dĩ nhiên là Phương Ưu rồi.

Tần Yên Không thèm liếc mắt nhìn đến Phương Ưu, cô lạnh lùng nhìn về phía Quan Lâm Phong tức giận nói: “Tiếu Tiếu đâu?”

“Cô Tần, chúng ta thật vất vả lắm mới gặp nhau một lần, sao cô trông không vui vậy?” Quan Lâm Phong mỉm cười nói.

Nhìn cái vẻ mặt tươi cười vô tội của gã, người không biết còn tưởng gã là một người lịch sự đoan chính nữa chứ.

“Rốt cuộc thì Tiếu Tiếu đang ở đâu?” Tần Yên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên giết chết cái tên khốn nạn vô sỉ này.

“Tần Yên, hình như cô còn chưa rõ tình cảnh của mình thì phải, muốn mang con quỷ nhỏ kia về nhà an toàn thì trước tiên nên hầu hạ cậu Phong đây thật tốt.” Lúc này Phương Ưu đứng lên, mang dáng vẻ kẻ bề trên nhìn chằm chằm Tần Yên.

“Phương Ưu, sao cô có thể nói Tiếu Tiếu như vậy? Nó chỉ là một đứa nhỏ, cô không nên khẩu nghiệp như vậy? Còn nữa, cô còn là dì của Tiếu Tiếu nữa kìa.” Tần Yên mang vẻ mặt không thể nào nào tin được, không dám tin Phương Ưu có thể nói Tiếu Tiếu như vậy.

“Chát!”

Tần Yên vừa dứt lời thì Phương Ưu đã giơ tay tát một tát vào mặt Tần Yên, tức giận nói: “Cái con khốn nạn này, mày câm miệng cho tao! Nếu không phải tại cái thằng anh rể vô dụng của mày thì sao tao lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ chứ?”

“Cô dám đánh tôi!”

Tần Yên cũng không phải loại người dễ bắt nạt, Phương Ưu vừa mới tát cô một cái thì cô đã tát lại một bạt tay.

“Cái miệng đê tiện này, xem tao có xé nát cái miệng của mày không.” Tần Yên một tay túm lấy tóc của Phương Ưu, tay còn lại tát vào mặt Phương Ưu.

“Chát! Chát! Chát!”

Sau ba cái tát liên tiếp, khắp phòng bao đều là tiếng hét chói tai của Phương Ưu.

Quan Lâm Phong ngồi trên sô pha, không những không có ý ngăn cản mà còn ngồi xem vui vẻ ngon lành nữa.

“Cậu Phong, con khốn nạn này cũng dám đánh tôi, anh mau giúp tôi đi.” Mặt trái của Phương Ưu bị Tần Yên tát mấy cái, sưng đỏ lên.

Đánh không lại Tần Yên, cô ta lập tức cầu cứu Quan Lâm Phong.

Quan Lâm Phong mỉm cười nhìn chằm chằm Tần Yên: “Cô Tần đây đúng là cay thật, nhưng tôi rất thích, cũng không biết lát nữa khi ở trên giường cô có cay như vậy không?”

Vẻ mặt Tần Yên nổi giận, nhưng nghĩ đến Tiếu Tiếu còn ở trong tay gã, chỉ có thể nhịn xuống: “Anh muốn làm gì tôi cũng được hết, nhưng trước hết xin anh hãy thả Tiếu Tiếu ra đã, bằng không cho dù có chết thì anh đừng hòng chiếm được tôi.”

“Ở chỗ của tôi không phải do cô quyết định, tôi nói thật cho cô biết, cái con bé kia hiện tại không có ở trong tay tôi, nhưng một câu nói của tôi có thể quyết định sống chết của con bé.” Quan Lâm Phong bày ra vẻ mặt mỉm cười, hệt như đang nói một chuyện gì đó rất đơn giản.

“Anh, đồ không nạn! Đê tiện! Vô liêm sỉ!” Tần Yên tức giận mắng.

“Ha ha, cảm ơn đã khích lệ!” Quan Lâm Phong nở nụ cười.

Sắc mặt của Phương Ưu rất dữ tợn, vừa nãy cô ta bị Tần Yên đánh, mà Quan Lâm Phong một lòng muốn chiếm được Tần Yên, không hề có ý định trả thù giúp cô ta

“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?” Tần Yên suy nghĩ nói.

“Trước tiên cởi hết quần áo.” Trên mặt của Quan Lâm Phong hiện lên nụ cười tà ác.

Tần Yên lộ ra vẻ tức giận, hai mắt đỏ bừng, trong hốc mắt đều tràn đầy nhục nhã.

Trong phòng bao ngoài Quan Lâm Phong và Phương Ưu, còn có không ít đàn em của Quan Lâm Phong, giờ phút này đều trừng lớn con mắt, không ngừng nuốt nước miếng, hận không thể xông lên ăn sạch Tần Yên.

“Con khốn kiếp này, cậu Phong kêu mày cởi, mày còn đứng đó làm gì? Có cần cậu Phong chặt một ngón tay của con quỷ nhỏ đó không?” Phương Ưu hung ác nói.

“Không cần! Tôi cởi!” Tần Yên rống lớn một tiếng, nước mắt nhịn không được tràn ra khỏi mi, trong nháy mắt chảy xuống.

Trong mắt cô hiện lên sự căm hận, gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ, hai tay cầm chặt áo khoác, chậm rãi rởi ra.

Mọi người trong phòng bao đều nhìn chằm chằm vào Tần Yên bằng ánh mắt rực lửa.

Cùng lúc đó một chiếc xe Phaeton màu đen đang chạy về phía quán bar Ánh Trăng, Dương Chấn đang ngồi ở vị trí người lái, ánh mắt âm trầm tới cực điểm.

Vừa rồi, Mã Tuân đã tìm thấy đoạn video giám sát ở cổng trường mẫu giáo Lam Thiên.

Khi biết được Phương Ưu đi đón Tiếu Tiếu, Dương Chấn chưa bao giờ có sát ý giết người mãnh liệt như vậy.

“Tao thề, nếu tụi mày dám làm tổn thương một sợi tóc của Tiếu Tiếu, tao sẽ tự tay bóp chết mày thành tro.” Dương Chấn dữ tợn nói.

“Két!”

Ngay sau đó, Phaeton đạp phanh dừng lại, tiếng lốp xe vang lên chói tai ở trước quán bar Ánh Trăng.

“Anh Chấn!” Dương Chấn vừa mới xuống xe thì Mã Tuân cũng vừa lúc chạy tới.

Trong phòng bao, Tần Yên đã hết cởi quần áo trên người, bây giờ chỉ còn lại nội y cuối cùng.

“Mau cởi ra! Mày có muốn thấy con quỷ nhỏ đó thiếu mất tay chân hay không?” Phương Ưu cười nhạo nói.

Trong mắt Tần Yên tràn đầy nước mắt khuất nhục: “Các người nhất định sẽ hối hận!”

Lúc này, bên ngoài phòng bao đột nhiên có động tĩnh, cũng là tiếng bước chân đầy hỗn loạn và tiếng la hét chói tay.

Hai mắt Quan Lâm Phong đột nhiên thay đổi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

“Cậu Phong, em ra ngoài xem thử!” Một tên đàn em vội nói.

Gã vừa đi tới cửa phòng bao thì “Rầm” một tiếng, cửa phòng bao trực tiếp bay vào, tên đàn em kia cũng bị cửa đánh bay vào luôn.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng bao phải sững sờ, cửa của phòng bao đều được chế tạo đặc biệt, nhưng bây giờ lại bị một người từ bên ngoài đá một cú bay thẳng vào, có thể hình dung được sức mạnh của cú đá này đáng sợ như thế nào.

“Mày là ai?” Quan Lâm Phong tức giận nói.

Khi Tần Yên nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nước mắt liền chảy xuống.

Khi Dương Chấn nhìn thấy thân thể Tần Yên từ trên xuống dưới, chỉ còn lại nội y, một cỗ sát khí mạnh mẽ lập tức quét sạch toàn bộ phòng bao.

Anh mặc kệ Quan Lâm Phong, cởi áo khoác của anh ra, đi tới chỗ Tần Yên, mặc áo vào cho cô.

“Em yên tâm đi, tất cả mọi người ở dây, sau này đừng hòng nhìn thấy ánh sáng của ngài mai.” Giọng nói của Dương Chấn lạnh như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play