Trong sân nhà họ Hùng, đặt hai xác chết, một là Hùng Bác Nhân, còn lại là Hùng Vĩ.

Dù sao nhà họ Hùng cũng là dòng họ bậc nhất ở Giang Châu, lúc này có vô số người biết tin đến thương tiếc.

Hùng Bác Thành bộ dạng đau lòng: ” Bác Nhân à, tại sao em lại ra đi như thế này? Anh hai vẫn đang chờ đợi để chung tay cùng em đưa nhà họ Hùng lên một đỉnh cao hơn. Bây giờ em để anh hai một mình, làm sao có thể hoàn thành nguyện vọng lớn của chúng ta đây?”

Hùng Bác Thành nước mắt nước mũi tèm lem, những người không biết, đều nghĩ ông ta có mối quan hệ rất tốt với Hùng Bác Nhân.

“Gia chủ Hùng, xin nén đau thương!” Có người bước tới an ủi.

Hùng Thanh Sơn hai mắt đờ đẫn, mặc kệ mọi người, sau khi nghe tin dữ, hắn luôn như thế này.

Cả nhà họ Hùng chìm trong nỗi buồn vô hạn, chỉ là không thể phân biệt được ai thật, ai giả.

Mãi đến sáng hôm sau, ánh mắt của Hùng Thanh Sơn mới có chút thần sắc, vừa định đứng dậy thì loạng choạng suýt ngã.

“Gia chủ!”

Ai đó kêu lên, vội vàng tiến tới để giúp đỡ.

“Đi chỗ khác!”

Hùng Thanh Sơn giận dữ hét lên, nhất thời không ai dám đến gần.

Chỉ thấy thấy ông ta chống nạng trong tay, dựa vào chính sức lực của mình, chậm rãi đứng lên.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế không giận tự uy của Hùng Thanh Sơn, ngay cả Hùng Bác Thành cũng có chút sợ hãi.

Mặc dù Hùng Thanh Sơn đã già, nhưng để khiến nhà họ Hùng được xếp vào hàng những gia tộc bậc nhất, là do ông ta một tay gây dựng thành, thì sao có thể đơn giản được?

“Tôi thông báo hai điều, điều đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay, tất cả các cơ sở kinh doanh dưới quyền của nhà họ Hùng sẽ đóng cửa trong ba ngày. Trong ba ngày này, mọi người trong nhà họ Hùng nghiêm cấm ca hát nhảy múa”, Hùng Thanh Sơn nói lớn.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, Hùng Thanh Sơn muốn toàn nhà họ Hùng mặc niệm để tang, nhưng tất cả cơ sở kinh doanh đều đóng cửa trong ba ngày, tổn thất sẽ rất lớn.

Dù có người lo lắng quyền lợi của bản thân bị thiệt hại nhưng không ai dám lên tiếng vào lúc này.

“Điều thứ hai!”

Hùng Thanh Sơn liếc nhìn mọi người, rồi nói: “Không ai được phép thảo luận về nguyên nhân cái chết của Bác Nhân và Vĩ, những người vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc!”

Nghe đến đây, ai cũng bàng hoàng.

“Cha, Vĩ và Bác Nhân chết tuy nói rằng do không kịp thời cấp cứu và tai nạn, nhưng chúng ta đều hiểu rằng, Vĩ là do bị đánh nên thương nặng, gây ra tất cả những chuyện này, chẳng lẽ mối thù này, cứ như vậy bỏ qua sao?” Một người phụ nữ trung niên, mắt đỏ hoe hỏi.

Người phụ nữ trung niên chính là vợ của Hùng Bác Nhân, hai người đã chết, một người là chồng và một người là con trai của bà ta, tất nhiên sẽ không cam tâm.

“Câm miệng!”

Hùng Thanh Sơn đột nhiên tức giận, trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên mắng: “Họ chính là chết do tai nạn, không liên quan đến ai, hiểu không?”

Người phụ nữ trung niên cũng bị Hùng Thanh Sơn đang tức giận làm cho hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại, dù không muốn nhưng bà ta cũng chỉ có thể chịu đựng, một khi chọc tức Hùng Thanh Sơn, cuộc sống sau này của bà sẽ rất khó khăn.

“Hai việc tôi vừa nói có hiểu không?” Hùng Thanh Sơn lớn tiếng hỏi, quét mắt xuống đám đông.

“Đã hiểu!” Mọi người đồng thanh hét lên.

“Bác Thành, đi theo cha!” Khi Hùng Bác Thành đang nghi hoặc, Hùng Thanh Sơn gọi ông ta.

Hùng Bác Thành đi theo ông ta đến tận thư phòng

“Con có hiểu, tại sao vừa rồi cha lại nói như vậy?”

Hùng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Hùng Bác Thành, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận.

Hùng Bác Thành lắc đầu: “Cha, con vốn định hỏi riêng cha, tại sao không báo thù?”

“Hắn có thể khiến cho nhà họ Hùng chỉ trong vài giờ, bị phong tỏa tất cả các tụ điểm ăn chơi, cũng có thể thả những nơi đó chỉ trong vài giờ. Điều này đủ cho thấy hắn có bao nhiêu quyền lực, muốn nhà họ hùng chết dễ như trở bàn tay... ”

Đôi mắt Hùng Thanh Sơn đầy vẻ khôn ngoan lóe lên: “Nếu chúng ta công khai vào lúc này, chính hắn là người đã giết Vĩ và Bác Nhân, con nghĩ hắn sẽ buông tha nhà họ Hùng chúng ta sao?”

Hùng Bác Thành hoàn toàn không nghĩ tới Dương Chấn, nên không hiểu ý định của Hùng Thanh Sơn, nhưng bây giờ đã hiểu.

“Cho dù quyền lực của hắn rất mạnh, nhưng cũng bởi hắn, Vĩ và Bác Nhân mới chết, chẳng lẽ húng ta cứ như vậy chịu đựng sao?” Hùng Bác Thành mắt đỏ hoe nói, rất không muốn nói.

Hùng Thanh Sơn liếc nhìn Hùng Bác Thành, không trả lời mà hỏi: “Con nói xem, cái chết của Bác Nhân và Vĩ, có phải là do người làm không?”

“Vốn dĩ là do người làm, những cao thủ bên cạnh Dương Chấn đánh Vĩ bị thương nặng, gây ra cái chết của Vĩ, còn có tai nạn của Bác Nhân.” Hùng Bác Thành nói.

“Ý cha là, có thể là do Bác Nhân và Vĩ động chạm đến lợi ích của người nào đó, nên mới bị ám sát, rồi đẩy mọi thứ cho Dương Chấn.” Hùng Thanh Sơn cứ nhìn chằm chằm vào Hùng Bác Thành, như muốn tóm lấy bất cứ chi tiết nào trên khuôn mặt ông ta.

Hùng Bác Thành đã nghĩ đến việc Hùng Thanh Sơn sẽ nghi ngờ ông ta, nên sớm đã có chuẩn bị, làm sao có thể lộ được?

“Sao? Cha đã tìm ra sự thật về cái chết của Bác Nhân và Vĩ sao?” Hùng Bác Thành giả vờ ngạc nhiên, không có gì bất thường trong biểu hiện của ông.

Hùng Thanh Sơn hơi thất vọng, cũng không nhìn ra nét mặt của Hùng Bác Thành có gì không đúng.

Hùng Thanh Sơn vẻ mặt nghiêm túc: “Bác Thành, con nói đúng. Cái chết của Bác Nhân và Vĩ không thể cứ thế cho qua được. Cha chỉ còn con trai là con thôi, chỉ cần con có thể báo thù cho bọn họ, cha sẽ lập tức truyền vị trí gia chủ cho con. ”

“Chuyện này con có thể hiểu thế này được không? Nếu con không thể báo thù cho Bác Nhân và Vĩ, cha không định truyền lại vị trí gia chủ cho con?” Hùng Bác Thành hơi nheo mắt.

Hùng Thanh Sơn nhướng mày: “Bây giờ ta chỉ có con là con trai. Ngoài con ra, ta còn có thể truyền cho ai?”

“Cha không phải còn có con gái sao? Còn con rể nữa, nói không chừng ngày nào đó không vui, liền giao cho bọn họ vị trí gia chủ?”

Hùng Bác Thành đột nhiên bật cười: “Dù sao bọn họ cũng là huyết thống của ông, mà tôi, cũng chỉ là một cái mũ xanh mẹ tôi đội cho ông. Sở dĩ ông công khai muốn truyền lại chức vị gia chủ cho ta cũng chỉ là để bảo toàn cho con trai và cháu trai rác rưởi của ông mà thôi, ông nói xem, tôi nói có đúng không? ”

“Hỗn láo!” Hùng Bác Thành tức giận, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Ông ta không biết những điều này, từ khi nào Hùng Bác Thành biết được, nhưng quả thật bị ông ta nói trúng.

“Tôi cũng biết ông muốn tôi báo thù cho hai tên phế vật đó, chỉ là muốn mượn dao giết người. Dù sao ông vừa mới công khai nói cái chết của hai phế vật đó không liên quan đến ai.”

“Chờ tôi đi tìm Dương Chấn, nếu thành công thì xem như báo thù cho hai tên phế vật đó, nếu thất bại, ông cũng có thể phủi tay sạch sẽ.”

“Người cha tốt của con, bao năm qua cha đã tốn rất nhiều tâm tư để bảo vệ hai phế vật kia, nhưng không sao cả, chúng đều đã chết, sau này cha không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.”

Hùng Bác Thành vẻ mặt không sợ hãi, nói xong những lời này, Hùng Thanh Sơn trợn to hai mắt, tức giận nói: “Cút! Cút ngay cho tao! Cho dù có chết, tao cũng không cho mày vị trí gia chủ!”

“Cha cuối cùng đã thừa nhận. Nếu tôi làm ra chuyện bất hiếu, thì cũng có thể hiểu được đúng không?” Hùng Bác Thành vẻ mặt trào phúng.

“Ý của mày là gì?” Hùng Thanh Sơn đột nhiên có dự cảm không tốt.

Đúng lúc này, một bóng người trung niên đẩy cửa vào.

“Chủ tịch Hùng, đây là di chúc mà tôi đã chuẩn bị trước cho gia chủ, gia chủ đã ký rồi, ngài xem lại, nếu không có vấn đề gì, chỉ cần gia chủ ấn thêm một dấu vân tay nữa, là di chúc sẽ có hiệu lực ngay lập tức. ” Người trung niên đứng cạnh Hùng Bác Thành kính cẩn lấy ra một tờ di chúc.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, vừa nghe lời ông ta nói, Hùng Thanh Sơn nhanh chóng đứng dậy, chỉ vào ông ta nói: “Anh, anh, anh đang nói cái gì vậy? Tôi kêu anh soạn di chúc cho tôi khi nào? Tôi ký nó khi nào? ”

Người đàn ông trung niên khẽ cười: “Gia chủ, ngài quả thật đã ký vào bản di chúc này rồi.”

Anh ta nói, rồi hướng di chúc cho Hùng Thanh Sơn xem.

Khi Hùng Thanh Sơn nhìn thấy nội dung, ông đã rất tức giận: “Anh tính kế tôi!”

Khi giọng nói của ông ta vang lên, một cơn đau mạnh mẽ đột nhiên từ tim truyền đến, trong giây lát sắc mặt vô cùng tái nhợt, ông ta run rẩy cố gắng lấy thuốc đau tim trong túi áo.

Hùng Bác Thành đột nhiên mỉm cười, đi đến trước mặt Hùng Thanh Sơn, lấy ra một lọ thuốc chữa trị tim mạch, ném ra ngoài cửa sổ.

“Người cha đáng kính của tôi, có một chuyện, bây giờ tôi nghĩ có thể nói cho ông biết chuyện này rồi.”

Hùng Bác Thành bước đến gần Hùng Thanh Sơn, nói nhỏ vào tai ông: “Thực ra cái chết của hai tên phế vật đó, là do tôi sai người dựng thành tai nạn, cha cứ xuống đó với bọn chúng, về phần nhà họ Hùng, tôi sẽ lo liệu thật tốt.”

Lời nói Hùng Bác Thành rơi xuống, Hùng Thanh Sơn trợn to hai mắt, tâm trạng kích động, rất nhanh, đã không còn sinh khí, chết không nhắm mắt.

“Cha!”

Đột nhiên một tiếng gọi đau đớn phát ra từ thư phòng: “Gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu!”

Chỉ trong hai ngày, nhà họ Hùng đã có ba người chết.

Khi tin tức được đưa ra, cả Giang Châu đều chấn động.

Trước khi qua đời, Hùng Thanh Sơn đã nhiều lần tuyên bố sẽ truyền lại vị trí người thừa kế cho Hùng Bác Thành, giờ đã có di chúc trong tay, Hùng Bác Thành đã kế thừa thành công vị trí gia chủ.

Nhà họ Tần, ông cụ Tần đã rất sốc khi biết tin, liền nhanh chóng gọi cho Phương Ưu.

“Phương Ưu, ông ngoại giao cho con một nhiệm vụ quan trọng, con nhất định phải xử lý tốt Dương Cẩn, một khi gả vào nhà họ Dương, nhà họ Tần thật sự sẽ theo con bay vút lên trời.” Ông cụ Tần rất nghiêm túc nói.

Mấy ngày nay, Phương Ưu ngày nào cũng ăn chơi với Dương Cẩn, từ lâu đã bị mê hoặc đến không biết gì nữa, vẻ mặt tự mãn nói: “Ông ơi, đừng lo lắng. Về cơ bản con đã lấy được Dương Cẩn rồi. Anh ấy cũng đã hứa với con, đợi đã anh ấy trở về Châu Thành, sẽ chuẩn bị cầu hôn. ”

“Haha! Tốt! Tốt!”

Ông cụ Tần nghe vậy nhất thời vui mừng vô cùng.

Theo ông thấy, nhà họ Hùng ba thế hệ đều chết hết, thậm chí cả Hùng Thanh Sơn cũng đã chết, ông tin rằng vấn đề không đơn giản như vậy.

Ngày hôm đó, Hùng Bác Thành và Hùng Bác Nhân đã đích thân đến xin lỗi, tuy đã nhận nhầm người, nhưng ít nhất cũng cho ông hiểu rằng nhà họ Hùng đã đắc tội Dương Cẩn và có kết cục này.

Tại lối vào của tập đoàn Tam Hoà, Tần Nhã vừa đi ra khỏi tòa nhà văn phòng sau khi tan sở, liền nhìn thấy Dương Chấn đã đợi mình.

“Dương Chấn, tại sao anh lại làm như vậy?”

Khi Tần Nhã nhìn thấy Dương Chấn thì rất tức giận.

Dương Chấn có chút bối rối: “Nhã, tôi đã làm gì sao?”

“Nhà họ Hùng tuy làm sai, nhưng bọn họ không có làm gì tôi và Yên, vậy mà anh vì chúng tôi, giết ba đời nhà bọn họ, anh có phải cho rằng mình rất lợi hại, có thể vô pháp vô thiên rồi?” Đôi mắt Tần Nhã đỏ bừng, khuôn mặt giận dữ.

Những biến cố xảy ra trong nhà họ Hùng, khiến cô không thể không kết luận mọi thứ liên quan đến Dương Chấn.

Dù sao nhà họ Hùng cũng là gia tộc bậc nhất, ngay cả bốn gia tộc Giang Châu, cũng không dám động vào nhà họ Hùng, ngoại trừ Dương Chấn, cô không nghĩ ra có ai có thể làm được chuyện này.

Dương Chấn tự giễu: “Nhã, ở trong mắt em, tôi là con quỷ giết người không chớp mắt sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play