Thật ra ta không có tin lời trái dừa, thậm chí cho rằng hắn đang lãng phí thời gian của ta.
Một là cảm thấy không ai tự dưng bỏ ra một ngàn vạn muốn ta cùng một cô gái yêu đương, tuy rằng giá trị của một con người không thể lấy tiền tài cân nhắc, nhưng phí nhiệm vụ một ngàn vạn quả thực giống như cái bánh có nhân rớt từ trên trời xuống, không thực tế chút nào. Hai là ta cảm thấy trái dừa giống đem ta ra để vui đùa, ta căn bản không có nhàn rỗi đến mức như vậy được không? Tựa như hiện tại, ta phải gọi điện cho khách hàng, ta bận rộn thật sự.
Bồ Hinh nhìn nhìn ta, hỏi: "Làm gì nhăn nhó? Lại bị khách hàng chọc giận à?".
Ta đặt điện thoại xuống bàn, lắc đầu: "Không có gì, gặp gỡ một...." ta dừng một chút: "người nhàm chán."
Ta có loại xúc động muốn xóa hắn, tâm tình ăn cơm cũng bị ảnh hưởng theo, nhưng vài phút sau vẫn như đã hẹn gọi điện cho Hầu Thanh.
"Anh uống rượu ít thôi."
"Ừ, chút nữa tôi tới đón anh."
"Okay, tôi biết chú ý an toàn."
Ta nguỵ trang thanh âm nghe thật tốt, dù mặt mày ta vẫn đang chằm dằm. Có phải là cảnh giới ta đạt cũng đủ cao đúng không? Có thể làm được chuyện "biểu âm không đồng nhất".
Nói chuyện điện thoại xong, ta lại đặt điện thoại qua một bên, không nhìn màn hình nữa, chuyên tâm gắp đồ ăn.
Bồ Hinh bên cạnh vỗ vỗ ngực: "Lại thấy mặt đen nói lời ngon ngọt, quá doạ người."
Ta hơi giương khóe miệng, không nói lời nào.
Bao nhiêu lần ta bị khách hàng chọc cho đen mặt, nhưng trong điện thoại vẫn là duy trì vững vàng thanh tuyến, giọng nói hòa hảo, không thể làm cho bọn họ nghe ra ta có cảm xúc không thích hợp.
Bồ Hinh nói đúng, ta nên chú ý an toàn, hai năm trước có một người từ vị trí khách hàng phát triển thành người theo đuổi ta, theo đuổi cuồng nhiệt không hiểu nổi.
Mấy ngày đó ta thậm chí không dám ra cửa, bởi vì hành vi của hắn làm ta ghê tởm, hắn thích ở bãi đậu xe chờ ta, thích đi theo ta đến mọi nơi, thậm chí còn sẽ canh lúc ta ăn cơm ở ngoài tiệm mà đến ngồi bên cạnh. Ta nhịn được vài ngày thì phát hoả, nhưng không có hiệu quả, hắn bệnh đến mức cảm thấy đó là do ta dục cự hoàn nghênh, Bồ Hinh nghe ta kể xong lập tức mang người đi giải quyết hắn. Cuối cùng thế giới của ta mới thanh tỉnh trở lại, cũng từ kinh nghiệm thương đau ấy mà ta mới bắt đầu nghiêm túc chọn lọc đơn hàng, khi đó ta giống như mới ra đời, ở vòng tròn công tác này còn ngây ngô, bởi vậy mới có chuyện đơn hàng nào cũng nhận, khách hàng nào cũng gặp.
Nhưng ta bây giờ khác rồi, ta bây giờ có thể coi là một tuyển thủ có chất riêng, là kiểu người có danh tiếng cực tốt trong nghề ấy, nhìn cờ thưởng treo trong nhà ta là biết.
Cơm nước xong, ta lấy cái gương nhỏ từ trong túi xách ra, dậm lại màu son, lại lấy mắt kính gọng vàng ra đeo, rồi mới chào tạm biệt Bồ Hinh: "Con trai, ba ba sẽ nhớ đến con."
Bồ Hinh vuốt vuốt đầu ta, vẻ mặt thâm tình, nhưng lời ra khỏi miệng chẳng bao giờ đứng đắn: "Ba ba cũng sẽ nhớ con."
Ta đẩy tay Bồ Hinh ra, giơ tay bẹo má cổ, nói: "Được rồi, ngày khác gặp, mình đi đón khách hàng đây."
"Đi đi."
Ta không cần trả tiền cơm, Bồ Hinh nói ta là khách Vip siêu cấp ở tiệm nhà cổ, hoá đơn đều miễn. Nhưng ta không thích thiếu nhân tình người khác, cho dù là quan hệ giữa ta và Bồ Hinh rất rất tốt, bởi vậy ta chỉ có thể tìm thời điểm khác mượn một phương thức khác để trả tiền cơm cho cổ.
Lúc ba mẹ ta còn sống, họ cho ta tiền tiêu vặt cũng đủ dùng, bất luận là khi còn đi học hay đã tốt nghiệp, ta cũng chưa từng đi mượn tiền ai, giống nhau đều là người khác tìm ta mượn, bất quá cũng có thể là vì da mặt ta mỏng ngại vay tiền người khác.
Lên xe, mới vừa cài dây an toàn, màn hình di động lại sáng lên.
Ta nhấp môi, nghĩ nghĩ vẫn là cầm lên mở xem, quả nhiên lại là tin nhắn từ trái dừa.
Trái dừa là ai ta không biết, nhưng chắc chắn có quen biết Tiêu Chu, có điều Tiêu Chu làm sao lại biết ta là ai, chuyện này làm ta thấy khó hiểu.
Khi về nhà có lẽ ta nên liên hệ đầu lĩnh thuỷ quân xem sao, xem có phải hắn đem tin tức của ta nói cho Tiêu Chu hay không, nhưng trước mắt ta phải hồi phục tin nhắn của trái dừa.
Lúc sớm ta không trả lời tin nhắn kia, đến giờ cách lâu như vậy hắn mới nhận thấy có điểm không đúng mà nhắn hỏi ta:【 xin hỏi tôi có thể nói yêu cầu không? 】
Ta:......
Không phải chứ đại ca, ngươi thật sự muốn trả ta một ngàn vạn để đi yêu đương với người nổi tiếng sao?
Nội tâm ta lại bắt đầu cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng nếu tuỳ tiện bàn lùi kêu hắn đừng tiếp tục thì cũng không tốt, hắn cũng không có làm gì sai, chỉ là ta thấy nó quá nhàm chán thôi.
Ta hít sâu một ngụm, gửi hồi phục: 【 ngượng ngùng, tôi hiện tại không có thời gian, buổi tối 9 giờ lại nói chuyện được chứ? 】
Tin nhắn này hàm chứa ý tứ là "yêu cầu của ngươi ta làm không được, đơn hàng này ta không muốn nhận", như vậy liền có thể hoàn mỹ phủi sạch chuyện này.
Ta mặc kệ hắn, bỏ điện thoại qua một bên, lái xe đi nhà hàng thịt nướng, chính thức trở lại làm việc kể từ nhiệm vụ sân bay lần trước.
Đại khái qua hai mươi phút, ta đem xe dừng lại, nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, cảm thấy dung mạo vẫn bảo trì tốt ta mới xuống xe.
Tới bên ngoài nhà hàng, ta thẳng lưng ưỡn ngực, nâng gọng kính nâng lên khí thế, dẫm giày cao gót hướng về vị trí bàn ăn mà Hầu Thanh đã cung cấp.
Hiện vẫn đang là giờ cơm, sinh ý của nhà hàng này thật tốt, bàn trong bàn ngoài đều chật kín người, thậm chí còn có người đang ngồi xếp hàng chờ ở băng ghế cạnh cửa.
Không khí thật náo nhiệt, bốn phía ly tách chạm nhau leng keng, tiếng người trò chuyện không ngớt, ngẫu nhiên còn kèm theo tràng cười giòn giã.
Phong cách quán trang trí cũng không tệ, đèn tường màu đỏ, giấy dán tường là những hình vẽ nghệ thuật, trần nhà giăng đèn sáng loáng, chiếu sáng đủ các góc.
Ta bước chừng mươi bước liền đến bàn Hầu Thanh.
Bởi vì hai bộ môn cùng đi nên số người cũng không tính là ít, ta đếm sơ sơ có khoảng mười bốn người thành ra bọn họ phải ghép hai cái bàn dài với nhau mới ngồi đủ, nhờ đó bữa ăn càng thêm náo nhiệt, còn có thể kéo gần khoảng cách giữa các đồng nghiệp — thời ta đi học, liên hoan hội học sinh cũng giống y như vầy.
Nhưng có rất nhiều nhân viên không thích các bộ môn tụ tập liên hoan, cho rằng mọi người đều là nụ cười chức nghiệp giả cười cho có, thật sự là không cần thiết, nhưng lại trốn không được, đành phải tham gia.
Tình huống như của Hầu Thanh đúng là làm người ta bất đắc dĩ — bạn gái cũ ngồi ở cái bàn bên cạnh nói nói cười cười cùng đồng nghiệp khác.
Ta âm thầm thở dài, nhưng khi Hầu Thanh kêu ta, ta vẫn đáp lại.
Hầu Thanh không gọi ta Lục Chi, hắn kêu ta "Tiểu Lộc", "Tiểu Lộc" là thân phận hiện tại của ta chứ không phải Lục Chi.
Hắn nói: "Em đã đến rồi."
Xem ra hắn đã uống không ít rượu, trên mặt có điểm ngà ngà, ánh mắt cũng lờ đờ.
Ta gật đầu: "Em tới đón anh về". Tiếp theo cau mày làm bộ dáng trách cứ, "Sao anh uống nhiều như vậy?".
Ta cảm nhận được đồng nghiệp hắn đều đặt tầm mắt trên người ta, nhưng cái làm ta quan tâm chính là cô bạn gái kia có đang nhìn ta hay không.
Bởi vì lúc trước Hầu Thanh có đi tìm ta, cho nên ta cũng thuận tiện nhớ kỹ mặt bạn gái hắn, rốt cuộc mục đích của hắn chỉ là chọc tức bạn gái cũ mà thôi.
Loại hành vi này còn chẳng phải là do tâm ý không yên sao?
Hầu Thanh kỳ thật vẫn thích cô bạn gái cũ, cho nên mới muốn tìm ta diễn kịch kích thích đối phương, nhưng trước mắt chưa có thấy hiệu quả.
Đều đã là người trưởng thành nhưng hành động chẳng khác gì con nít, ấu trĩ đến làm ta không chịu được. Nhưng ta không thuận mắt thì cũng chỉ giấu trong bụng chứ không nói ra, mặt ngoài còn phải cùng hắn diễn kịch, ta không thể nào chặt đứt con đường làm ăn của mình a.
Ta dùng dư quang nhìn lướt qua phía bạn gái cũ của hắn, thấy cổ đang cúi đầu ăn, không có nhìn về bên này.
Khả năng cổ cũng đã quen mặt ta, ít nhiều ta cũng đã xuất hiện vài lần trước mặt cổ.
Hầu Thanh ngồi nhích qua một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Tới, em ngồi một chút chờ bọn anh tan tiệc thì cùng về."
Ta đáp ứng: "Vâng."
Ngồi xuống ghế, ta đem túi xách đặt lên đùi, hỏi vị đồng nghiệp ngồi cạnh hắn: "Xin hỏi có nước lọc không? Tôi rót cho anh ấy ly nước."
"A", thanh niên sửng sốt một giây, gật đầu, "Có có, ly này của ảnh, còn đây là nước lọc."
Hắn đưa cái ly và bình nước qua trước mặt ta, ta cong môi cười nói: "Cảm ơn."
Hầu Thanh đã cúi đầu, vai hắn cũng xụi xuống, hoàn toàn hiện ra một bộ tinh thần suy sụp.
Ta lại dùng dư quang nhìn thoáng cô bạn gái, kết quả người ta vẫn là không có nhìn về phía chúng ta, ta âm thầm bĩu môi, rót nước cho Hầu Thanh.
Lúc này thanh niên kia mới hỏi ta: "Là chị dâu sao?".
Tay ta ngừng một chút, chậm rãi lắc đầu: "Không phải". Còn không đợi hắn phản ứng, ta lại nói, "Không biết Hầu Thanh khi nào mới chịu tiếp thu tôi."
Thanh niên tựa hồ bị kinh ngạc một chút, hắn giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, chậm rãi nói: "Thì ra là vậy...Vậy cô cố lên!"
Ta gật gật đầu, nâng mặt Hầu Thanh lên, đặt ly nước trước mặt hắn, thanh âm lạnh nhạt: "Hầu Thanh, uống nước". Nhưng vừa thốt ra ta liền thấy ngữ khí không thích hợp, lại mềm dịu đi một ít, "Uống chút nước sẽ dễ chịu hơn."
Ta một lòng 'săn sóc' hắn, không có đi chú ý những người khác.
Con người sắt đá cũng có nhu tình, nữ cường nhân "nai con" thì cũng có mặt ôn nhu.
<*Tiểu Lộc là nai con a>
Hầu Thanh dựa vào chút ý thức còn sót lại gật đầu, lấy ly nước uống hai ngụm liền gục xuống vai ta.
Ta cố nén thói ở sạch phát tác, trong lòng chỉ nghĩ: Tiền đem quần áo ra tiệm giặt cũng phải tính vào đơn kêu hắn thanh toán.
Ngoài mặt ta vẫn trấn định, còn nghiêng đầu hỏi đồng nghiệp hắn: "Xin hỏi đại khái còn chừng bao lâu có thể đi?".
"Cô muốn dẫn Hầu Thanh về trước cũng được."
Ta nói cảm ơn, lại nhìn sườn mặt Hầu Thanh, hỏi hắn: "Bây giờ có đi hay không? Vừa lúc em lái xe qua đây."
Các đồng nghiệp của hắn còn đang cầm kẹp nướng thịt, may là trước đó ta đã ăn qua, bằng không hiện tại ta đói thành cái dạng gì không biết nữa.
Hầu Thanh phất phất tay: "Chờ đã". Hắn lại ngồi dậy, mở to mắt, ngây người hơn mười giây mới nhìn về phía bạn gái cũ mà ứa nước mắt.
Thanh âm hắn mang theo men say, nghe lại có vẻ thật chân thành.
Hắn nói: "Y Y, anh còn yêu em....."
Cái này sao khác kế hoạch hắn bàn với ta vậy? Nhưng mà ta thật ra cũng có thể đoán được. Hắn không cam tâm tình nguyện cũng bởi vì còn yêu thích đối phương.
Nhìn thấy cô bạn gái cũ cũng là bộ dáng hốc mắt đỏ hồng, ta cười cười, tự giác rời khỏi chỗ ngồi.
Hầu Thanh chắc chắn hợp lại cùng bạn gái cũ, ta suy nghĩ quyết định tiền giặt quần áo vẫn là không cần tính phí, xem như cho hắn tiền chúc phúc tình yêu.
Ngồi trên xe, nhìn quang cảnh nhà hàng, nhìn đăng hồng tửu lục*, cảm giác chính mình lại bị cô độc vây quanh.
Mạnh Nhất Sênh nói không sai, ta nên yêu đương.

<*miêu tả sự náo nhiệt vui chơi ăn uống>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play