Ta không có tiếp thêm đơn hàng mới kể từ sau nhiệm vụ với Trịnh Kỳ Kỳ. Tất nhiên ta không tính việc chụp hình quảng bá kẹo cho Thi Cảnh Hòa là một nhiệm vụ. Gần đây thỉnh thoảng cũng có khách hàng nhắn tin hoặc gọi điện hỏi ta có thời gian không. Thời gian thì có, chẳng qua ta rất tuỳ hứng, ta sẽ không nhận nếu tâm tình không tốt, mắc công ảnh hưởng xấu đến hiệu quả công việc kéo theo cả danh tiếng của ta.
Nhưng hôm nay tâm trạng ta không tệ, có lẽ bởi vì sau mấy ngày đầy mây xám xịt rốt cuộc thời tiết cũng nắng tốt, ánh mặt trời sẽ chiếu rọi thân thể cùng tâm hồn mốc meo, xua đi những cảm xúc tiêu cực của ta.
Mấy ngày nay ta quá mức lười biếng, cả chuyện theo đuổi Thi Cảnh Hòa mà ta cũng không vội, nửa năm còn gì, lúc này mới có bao lâu đâu.
Ban đầu, vốn dĩ ta nghĩ phải mất kha khá thời gian tận dụng mọi cách mới có thể nói chuyện với Thi Cảnh Hòa, nào ngờ nó tự dưng xảy ra sớm dữ vậy.
Chuyện đến đột ngột cũng làm ta có một chút cáu kỉnh, nên cho dù thái độ của Thi Cảnh Hòa đối với ta có tốt cỡ nào, ta cũng không muốn nắm chặt thời cơ này để tiếp xúc nhiều hơn với nàng. Vẫn luôn có thời gian, nói cho cùng hiện giờ ta đã có số điện thoại và WeChat của nàng, ta không cần gấp.
So với ta, Tạ Oánh thật sự cần mẫn bận rộn hơn nhiều, mấy lúc cổ về đến nhà đều đã là nửa đêm, ta cũng không biết cổ làm gì. Tối thứ sáu tuần trước ta với Tiểu Tự ở phòng khách uống say đến choáng váng, rạng sáng một giờ Tạ Oánh mới trở về, cổ vô cùng kinh ngạc khi thấy bọn ta đang ngồi trên thảm mời rượu lẫn nhau, sau đó cổ cũng gia nhập...Kết quả ba người uống đến bất tỉnh nhân sự, trưa hôm sau ta tỉnh dậy thấy Tiểu Tự để lại lời nhắn là hắn đi về, Tạ Oánh thì đi ra ngoài làm việc. Hiệu suất của cổ...ta có lái xe cũng không đuổi kịp.
Mà ta cũng không thể tiếp tục ngồi không như vậy, để tránh khách hàng lại tưởng ta đã rút lui khỏi làng giải trí, ta quyết định nhận đơn mới: đóng vai chị họ của một nữ sinh cao trung, đi họp phụ huynh.
Tìm tới ta không phải em học sinh đó mà là mẹ em ấy, dì nghe bạn bè giới thiệu nên biết đến ta, cảm thấy phù hợp liền gửi lời kết bạn rồi đề nghị nhiệm vụ này.
Mức phí không cao không thấp, nghe qua nhiệm vụ cũng không khó, chỉ cần đúng hẹn thứ bảy đi đến một trường trung cấp họp phụ huynh giúp dì ấy mà thôi.
Nữ sinh tên Kim Lâm, năm nay mười bảy tuổi, tuy rằng đây là trường cao trung tốt nhất Vân thành, nhưng trong lớp ẻm lại xếp hạng từ dưới đếm lên, ngày ngày còn thường xuyên gây chuyện, ví dụ như là đánh nhau với người ngoài trường, bị xử phạt lưu trong học bạ.
Tính cách ẻm lập dị, thường không mặc đồng phục đúng chuẩn, quần dài thì cắt thành quần cụt, tay áo cũng có thể cắt bỏ thành áo ba lỗ, tóc thì tẩy nhuộm xám khói. Ta còn chưa gặp trực tiếp, chỉ là xem qua ảnh chụp do mẹ Kim Lâm gửi.
Dì còn nói: 【 Cô Lục, vất vả cho cô rồi, nếu Lâm Lâm gây rắc rối cho cô, cô cứ việc nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ nó. 】
Đến đây ta có cảm giác vụ đi họp phụ huynh này không đơn giản như ta nghĩ ban đầu rồi.
Hôm sau, ta dậy thật sớm, loay hoay cả buổi trước gương và tủ quần áo. Thân phận ta lần này là cô chị họ làm văn phòng của Kim Lâm, ba mẹ Kim Lâm không có thời gian vừa lúc công ty ta lại nghỉ làm thứ bảy, nên đành giao việc đi họp cho ta.
Ta trang điểm nhẹ nhàng, nhìn chính mình trong gương có chút thành thục cũng có chút ngây ngô ta rốt cuộc mới hài lòng, thay một đôi giày gót nhọn đế thấp, lái xe đến Nhất Trung.
Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Vân thành, thậm chí là tốt nhất toàn tỉnh, hôm nay chỉ là họp phụ huynh cho khối lớp 11 mà thôi nhưng trong ngoài trường đều tấp nập, ta đậu xe dưới sự chỉ dẫn của một anh cảnh sát giao thông, sau đó cầm túi xách xuống xe.
Cảm xúc ta có hơi phức tạp khi bước vào trường, vì đây cũng là trường học cũ của ta, nhưng từ hồi tốt nghiệp đến giờ ta chưa từng ghé thăm, cũng không liên lạc thầy cô chủ nhiệm gì cả, ta như là bốc hơi khỏi thế gian.
Mạnh Nhất Sênh thì khác, cổ rất chú trọng việc giữ liên lạc các mối quan hệ, thỉnh thoảng còn cùng chồng cổ đi mua quà tặng giáo viên cũ, hy vọng mười mấy năm sau đứa nhỏ cũng sẽ được học ở Nhất Trung, đến lúc đó hy vọng vẫn có thể gặp được các thầy cô này.
Lúc nghe cổ kể chuyện, ta cười đến đau sốc hông, quả thật hơi vô nghĩa, mười mấy năm sau....quá xa xôi rồi. Nhưng ta đồng thời lại mang theo một tia hâm mộ, bởi vì vợ chồng họ còn có nhiều chuyện dự tính cho tương lai như vậy.
Ta dựa theo trí nhớ đi tới toà nhà dành cho khối 11, trường học thay đổi thật nhiều, nghe nói một năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, nhà trường đã tu sửa nhiều dãy phòng, xây thêm hồ bơi, còn bỏ tiền làm mới sân thể dục cùng hoa viên.
Ta một mặt thưởng thức phong cảnh, một mặt cảm thấy bực bội bởi vì tiếng người ồn ào.
Kim Lâm ở lớp 13, ban tự nhiên, lầu hai. Lúc tới trước cửa lớp, ta liền mờ mịt, bởi vì không biết chỗ ngồi của Kim Lâm ở đâu, cuối cùng đành đứng sang một bên gọi điện hỏi.
Tối hôm qua ta đã có được liên lạc của Kim Lâm, em ấy cũng không tỏ vẻ không đồng ý, chỉ là thái độ có phần miễn cưỡng.
Liền giống như hiện tại, ẻm trả lời bằng giọng lười biếng: "Hàng cuối cùng, cái bàn đơn sát cửa sổ, trên bàn không có tập sách gì hết, hộc tủ thì toàn rác, đó chính là bàn em".
"Oh". Ta nhìn vào trong phòng học, quả nhiên ở nơi đó có một cái bàn nằm riêng lẻ, thoạt nhìn lộ ra một tia cô độc.
Ta vừa đi về vị trí, vừa hỏi: "Em ở đâu?".
"Em làm gì phải nói với chị?" Kim Lâm nói, "Chị đợi chủ nhiệm lớp giải tán thì không phải là xong rồi sao? Chị cũng đâu phải chị họ thiệt của em?".
"......" Con nít con nôi nói chuyện thật đúng là không nể mặt. Nhưng nó nói cũng có lý, ta chỉ cần ngồi họp cho xong là được rồi, không cần quản nó làm chi.
Rất nhanh, gia trưởng đã ngồi đầy đủ vào chỗ của mình.
Có mấy anh chị cỡ độ tuổi ta cũng có cô chú lớn tuổi, còn có cả cụ ông cụ bà...Vài ba ánh mắt tò mò nhìn ta, có thể là vị trí ngồi của ta có chút đặc biệt?
Ta chống cằm nhìn chủ nhiệm đang huyên thuyên trên bục giảng, nước miếng bay tứ tung...ta bất giác nhớ tới chủ nhiệm cũ, ta không biết hiện giờ thầy ấy đang đứng lớp năm mấy, không biết tóc có ngày càng hói hơn không.
Họp phụ huynh thật sự buồn tẻ nhạt nhẽo, đã vậy ta còn không phải phụ huynh, chỉ đến diễn mà thôi nên càng cảm thấy nhàm chán.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, có khá nhiều học sinh đang đứng ở đó tò mò nhìn vào, ý đồ muốn hóng hớt sự tình.
Ta cong cong khoé miệng, đảo mắt một cái liền thấy cái đầu nhuộm nổi bật giữa đám tóc đen - là Kim Lâm.
Em ấy cũng đang nhìn ta, ánh mắt lạnh nhạt, độ cung khoé miệng cũng đè nặng xuống dưới, trông có vẻ không vui.
Ta sờ sờ chóp mũi, tiếp tục nghe các gia trưởng thảo luận cùng chủ nhiệm lớp.
Hình như đã sắp kết thúc, nếu vẫn còn chưa xong chắc ta sẽ ngủ gục trên bàn mất.
Thẳng đến khi nghe chủ nhiệm nói một câu, câu nói này lập tức làm ta thanh tỉnh, thậm chí nổi giận.
Hắn chống bục giảng, nói: "Hy vọng các gia trưởng chú ý chuyện học của con mình hơn, cũng cần chú ý các em đang ở giai đoạn dậy thì dễ xao động, đừng để đến mức con em nhà mình là đồng tính luyến ái mà cũng không biết, bằng không chờ đến lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi."
Ánh mắt hắn quét về phía ta, ta nheo nheo đôi mắt, lại nghe hắn nói, "Chị gái Kim Lâm, tuổi cô cùng Kim Lâm cũng không quá cách biệt, hy vọng cô có thể khuyên nhủ Kim Lâm nhiều hơn, khuyên em ấy đừng thích con gái nữa, chăm chỉ học tập thi đại học mới là đúng đắn."
Lửa giận trong ta đã nhen nhóm, liếc mắt lại thấy Kim Lâm đứng bên ngoài với vẻ mặt quật cường.
Ta xem như đã biết vì sao Kim Lâm lại muốn trở thành dáng vẻ này, mẹ em ấy tối hôm qua có nói với ta là Kim Lâm trước kia rất ngoan ngoãn, sau đó không biết vì nguyên nhân gì lại trở nên phản nghịch.
Chủ nhiệm lớp dẫn đầu kỳ thị, vậy thì còn làm sao tốt nổi trong cái lớp này?
Ta có thể lý giải phản ứng của Kim Lâm chẳng qua là đang tự bảo vệ chính mình mà thôi.
Ta vốn dĩ đã không yêu mến trường học cho lắm, hiện giờ bởi vì chủ nhiệm lớp mà càng thêm tức giận đến muốn mắng người.
Nhóm phụ khuynh kia theo tầm mắt của hắn nhìn về phía ta, liền sau đó bắt đầu xì xầm.
"Lần trước họp phụ huynh là đã cảm thấy con bé Kim Lâm này không có bình thường rồi..."
"Nên kêu tụi nhỏ cách xa con bé này một chút...coi cái đầu xám ngoét của nó kìa."
Ta nghe mà trong lòng thấy khó chịu vô cùng, nhăn mặt chống bàn đứng dậy, chủ nhiệm lớp này quá không có đạo đức nghề nghiệp, ta nhịn không được.
Bỗng cùng lúc có một người khác trong phòng đứng lên, ta đang muốn nói cho chủ nhiệm biết là ta về phía Kim Lâm, nhưng khi đưa mắt nhìn người đó, ta liền đơ người.
Trời ơi....như thế nào lại là Thi Cảnh Hòa. Nàng cột tóc đuôi ngựa thật cao, đeo khẩu trang, vẫn là đôi mắt quen thuộc kia, nhưng hiện tại trong mắt đều là lửa giận.
Thi Cảnh Hoà nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, mày nhíu chặt: "Quản thiên quản địa còn muốn quản người ta đánh rắm? Mẹ thầy không dạy thầy đạo lý làm người cơ bản hay sao?".
Lời này gây chấn động mọi người trong phòng, chủ nhiệm lớp chớp chớp đôi mắt còn chưa kịp khôi phục tinh thần.
Trời ơi! Nàng lại bắt đầu xen vào việc người khác!
Nhưng ta cũng không nhàn rỗi, ta hơi cười cười, lên tiếng: "Cho em gái tôi đến đây là để học tập chứ không phải đến để chịu uỷ khuất, em ấy thích ai là chuyện của bản thân, các người ai cũng không có tư cách nói, ngay cả người làm chị như tôi cũng không thể xen vào". Ta cau mày, "Chủ nhiệm lớp dẫn đầu kỳ thị học sinh, lại còn vũ nhục nhân cách học sinh". Ngữ khí của ta dần lạnh lẽo, "Nếu không xin lỗi, tôi sẽ không để yên đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play