"Cậu nói cái gì?" Phương Sùng Viễn nhíu mày nhìn Ngô Vũ, giận đến chỉ biết cười, "Mẹ nó cái quái gì vậy? Cậu coi tôi là tên ngốc hay là coi những người kia là tên ngốc? Ai nghĩ ra cái chủ ý chó má này vậy?"

Ngô Vũ nghe hắn nói như vậy cũng hiếm thấy lúng túng mà cúi đầu sờ mũi một cái, dừng một chút mới nói, "Chuyện đó, tôi biết ngay là cậu sẽ không đồng ý."

Phương Sùng Viễn phiền lòng nói, "Mẹ nó chiêu này là ai nghĩ ra đây? Không mở họp báo còn ăn được cái Tết đấy."

Ngô Vũ đành phải kiên trì giải thích, "Là lão đại nghĩ ra, ông ta ngốc lăng nhưng lại nhiều tiền cũng đâu phải cậu không biết, ông ta nói thế rồi tôi còn có thể làm gì, còn không phải là buộc lòng truyền lại nguyên văn cho cậu à."

Phương Sùng Viễn bực mình chà chà tóc, thấp giọng chửi một câu, thật mẹ nó.

"Ý của tôi thì bây giờ cậu không cần mở họp báo nữa, trực tiếp xé Trần Tiêu, dù sao dân mạng bây giờ thích trò vui không chê chuyện lớn, tôi đã cho người thu thập hắc liệu của Trần Tiêu, ở trong giới chắc chắn cậu ta không chỉ ngủ với một mình cậu, gió đã thả ra rồi, chỉ cần chúng ta chịu chi tiền, không có chuyện không tìm được đồ, đến lúc đó cậu trực tiếp ra tay với cậu ta, xem cậu ta còn nói bậy cái gì nữa, cậu liền có thể ngắt xuống sạch sẽ."

Phương Sùng Viễn nghe xong cũng không lên tiếng, như là đang suy xét tính khả thi của phương án này.

Ngô Vũ nói tiếp, "Dù sao bây giờ cậu cũng đã biến mất tròn một ngày, nên đứng ra nói chuyện, fan cậu với những kẻ kia cũng bấu véo nhau sắp được 24 tiếng rồi, dù thế nào cậu cũng phải đứng ra cho bọn họ một chút tinh thần, để bọn họ cố gắng xé không phải sao, thử nhìn fan cậu bình thường xem, sức chiến đấu của bọn họ cũng rất kinh người đấy, không hề kém cạnh đám fan não tàn của Trần Tiêu."

Ngô Vũ đây là trong khổ làm vui, Phương Sùng Viễn nghe xong cũng phối hợp cười cười, qua một lúc sau mới mở miệng nói, "Trước hết không nói có xé hay không, nhưng cuối cùng tôi cũng phải ra mặt nói một câu, giải thích chuyện này rõ ràng, nếu không một ngày tôi không xuất hiện, cậu ta không phải sẽ càng lớn lối hơn à."

Nói đến đây, Ngô Vũ liền mở điện thoại ra đưa cho hắn, Phương Sùng Viễn cúi đầu đăng nhập Weibo, vừa lướt trang đầu tiên xem tình hình hiện tại thế nào, vừa giống như đùa giỡn nói, "Hôm qua Weibo bị sập à? Nhân viên công tác có mở rộng trước không?"

Ngô Vũ cười nhạt một tiếng, không để ý tới hắn.

Nhìn một chút, sắc mặt của Phương Sùng Viễn liền lạnh xuống vài phần.

Xưa nay hắn biết bạo lực mạng có bao nhiêu đáng sợ, lúc trước cũng không phải là không có trải qua, nhưng mà lần này lại vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Hắn vào phần bình luận trong một bài đăng mới nhất của mình, phía dưới đều là những lời chửi rủa của fan cuồng Trần Tiêu và những minh tinh tuyến mười tám khác, ngôn từ khó nghe đến cực điểm, hắn sống sắp được ba mươi năm, mắng người khác vài câu còn không bằng tùy tiện chọn đại một cái bình luận ác độc trong này.

Ngô Vũ kịp thời ngăn hắn lướt xuống, "Được rồi, đừng xem nữa, nhìn sốt ruột."

Phương Sùng Viễn lắc đầu một cái, cau mày nói, "Cậu nói xem mấy người ở sau lưng tôi mắng chửi tôi, bọn họ là ai hả? Sao lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy, tôi với bọn họ có huyết hải thâm thù gì mà bọn họ phải nguyền rủa tôi như thế?"

Ngô Vũ lạnh lùng nói, "Cậu có tin không, những người này 80% đều là học sinh, là học sinh tiểu học hoặc cấp hai? Bọn nhỏ về cơ bản đều là do nhân sinh quan còn chưa cứng cáp đã bị lợi dụng, không biết cái gì gọi là trách nhiệm, khiếm khuyết năng lực suy nghĩ độc lập, là quần thể dễ dàng bị kích động nhất."

Phương Sùng Viễn không tỏ ý kiến.

"Cho nên tốt nhất là cậu đừng đọc, đọc rồi ngoại trừ tức giận ra thì cũng không được cái rắm gì, cứ theo như tôi nói đăng một bài lên, sau đó cũng đừng đọc bình luận, tôi sẽ để cho phòng làm việc thả ra tin sáng nay nhà cậu bị tập kích, chúng ta có thể thích hợp bán thảm một chút."

Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, nghe theo Ngô Vũ đăng một bài lên Weibo, trước cảm ơn fan vì đã tin tưởng và lên tiếng giúp hắn, sau là giải thích sơ qua sự việc, vốn là hắn không muốn để ý tới những lời bịa đặt không ra gì kia, nhưng lại không ngờ sự tình tiến triển vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hắn chỉ có thể đứng ra giải thích rõ ràng, Trần Tiêu và những người kia đều đang phỉ báng ác ý, hắn chưa bao giờ làm ra chuyện gì gây thương tổn đến người khác, cuối cùng hắn chỉ nhắc nhở Trần Tiêu, chứng minh của bệnh viện ai cũng có thể làm được, hoặc là đưa ra bằng chứng có dính trực tiếp đến hắn, hắn sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi mọi người, còn nếu như không làm được, thì phải xin lỗi hắn ngay lập tức.

Đăng bài xong, hắn liền thoát ra ngoài, trực tiếp tắt điện thoại ném qua cho Ngô Vũ, Ngô Vũ liền nói, "Nghỉ ngơi một chút đi, chuyện vừa nãy đã khiến cậu khẩn trương rồi, việc còn lại cậu không cần để ý đến, tôi xử lý là được."

Những lời này của Phương Sùng Viễn có thể nói là rất có khí phách, lý lẽ khoa trương, giống như trực tiếp đút một viên thuốc an thần cho các fan đang vì hắn mà khua chiêng gõ mõ, lúc trước vẫn còn một số ít fan âm thầm quan sát, bây giờ nhìn hắn cứng rắn như thế, cuối cùng cũng dồn dập giúp hắn trợ uy. Trong phút chốc, vốn dĩ Trần Tiêu đang chiếm ưu thế lập tức chuyển biến giống như tình tiết hý kịch, thủy quân do bọn Ngô Vũ dùng tiền đi thuê bắt đầu tản ra khắp mọi ngõ ngách trong giới truyền bá cái danh hào "Kính vạn hoa" của Trần Tiêu, khiến cậu ta phải đăng liên tục ba bài ngay trong đêm, bắt đầu than thở khóc lóc "giảng giải" những chuyện mình cùng Phương Sùng Viễn trải qua, chỉ trích hắn "phạm xuống sai lầm" với mình.

Cậu ta đăng lên một bài rất dài, nói lúc trước Phương Sùng Viễn câu dẫn mình thân sĩ hào phóng như thế nào, cậu ta cho rằng mình đã gặp được chân ái, nhưng không ngờ bị lừa khỏi tay rồi mới phát hiện Phương Sùng Viễn mặt người dạ thú, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, ở trên giường thì đem hết các thể loại thủ đoạn ra đối với cậu ta, còn uy hiếp cậu ta không được nói, lúc đó cậu ta không hề nổi tiếng như bây giờ, cho nên chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, im lặng chịu nhục, vậy mà không ngờ vẫn còn có rất nhiều người cũng bất hạnh y như vậy, sau khi cậu ta chia tay với Phương Sùng Viễn rồi nghe ngóng được tình hình của những người kia, cậu ta mới ý thức được mình không thể tiếp tục dung túng cho tên "cầm thú" này, dù có ảnh hưởng đến sự nghiệp đi nữa, cậu ta cũng phải công khai, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được Phương Sùng Viễn mặt người dạ thú, nói với những bạn nhỏ vẫn luôn ôm ấp kỳ vọng vào giới giải trí một câu, có anh ở đây, các em không cần phải sợ!

Sau đó còn kèm thêm ghi chép WeChat của mình và Phương Sùng Viễn, trong đó có một số là thật, tỷ như thời gian và địa điểm Phương Sùng Viễn gửi cho hắn khi hai người hẹn nhau, tình cờ còn có vài câu ve vãn, sau đó là vài tấm ảnh chụp màn hình, chính là lúc tới nơi, Phương Sùng Viễn gửi cho cậu ta các loại đạo cụ, còn hỏi cậu ta thích dùng cái nào, cậu ta khóc lóc hỏi Viễn ca hôm nay có thể không tới không, Phương Sùng Viễn liền uy hiếp, cậu tự liệu mà làm! (1)
Thành thật mà nói, đêm khuya Phương Sùng Viễn xem mấy cái weibo dài dằng dặc cùng một mớ ảnh này không chịu nổi phải bật cười, cái này quả thực có thể viết thành kịch bản luôn rồi, diễn cái gì mà diễn nữa!

Hắn nghiêm túc đọc bài đăng kia nhiều lần, phát hiện người ta viết thật là chân thực phiến tình cảm động lòng người, đặc biệt là cái câu hô hào cuối cùng kia "các em không cần phải sợ", nói giống y như thật, nếu hắn không phải là người trong cuộc thì suýt chút nữa đã tin lấy tin để rồi.

Phương Sùng Viễn cười đủ rồi mới thoát ra ngoài, vốn là muốn nói vài câu khó nghe, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cái đối phương muốn chính là khiến cho hắn tức đến nổ phổi, sao hắn có thể rơi vào cái thòng lọng này được? Biết rõ ràng là bẫy, cũng không cần phải trợn tròn mắt nhảy vào đâu.

Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tất cả chờ mai tỉnh lại rồi tính tiếp.

Lan Tranh lúc này cũng gửi tin nhắn tới, báo cho hắn biết chuyện trong nhà đã được xử lý tạm ổn, bảo hắn không cần để ý đến mấy lời mắng chửi trên mạng.

Y nói, "Sáng mai anh sẽ bay đến chỗ em, ngủ một giấc thật ngon đi, chuyện gì cũng không cần nghĩ, giao mọi thứ lại cho anh, để anh gánh vác cùng em".

Phương Sùng Viễn đọc xong phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Lan Tranh thật là già mồm, hắn bĩu môi một cái, không có trả lời y, trực tiếp tắt máy đi ngủ.

Mười phút sau.

Đèn tường được bật lên, Phương Sùng Viễn trở mình lấy điện thoại mở ra lần nữa, màn hình đột nhiên sáng lên đập vào mắt khiến hắn phải híp mắt lại mới gõ được tin nhắn.

Đợi đến khi thích ứng được rồi, Phương Sùng Viễn mở cái WeChat đầu tiên ra, nhẹ nhàng thở một hơi, đáp lại một chữ: Ừ.

(1) Đoạn này tác giả viết tắt, mà tui không hiểu cũng không mò ra được chữ đó, nên gắn vô đây cô nào biết thì ới tui với nha, cần cả đoạn thì cũng ới luôn tui gửi cho huhu "...比如两人约p时方崇远给他发的时间地点,...后面几张微信截图就是P出来的..."

Tác giả có lời:
Đọc bình luận của mọi người, đúng là tôi đã cân nhắc không chu đáo, chương này đã được sửa lại, sau này sẽ càng nghiêm túc cẩn thận hơn, cảm ơn mọi người.

404021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play