Bên ngoài còn đang nghe được tiếng MC và các vị khách quý trò chuyện vui vẻ, mà trong phòng, đối mặt với Phương Sùng Viễn không chút cảm xúc, Lan Tranh chỉ cảm thấy đáy lòng nhói đau, rõ ràng vừa nãy người này còn dịu dàng trò chuyện với vị khách nữ kia, tại sao bây giờ một mình ở cùng y, lại có thể trở nên máu lạnh như vậy?
 
Ánh đèn sáng rực làm mắt Lan Tranh hơi đau, y nhắm mắt lại, thấp giọng nói, "Phương Sùng Viễn, chỗ này không được... Bên ngoài đều là người."
 
"Sao lại không được?" Phương Sùng Viễn ôm ngực cười nhạo nói, "Là nửa tiếng không đủ để thỏa mãn anh, hay là anh thích cái gì đó mãnh liệt hơn chút, giống như trước đây tôi đối với anh vậy? Thỉnh thoảng thay đổi địa điểm cũng rất tốt mà Lan Tranh."
 
Lan Tranh nén giận, nhìn hắn bằng một ánh mắt khác, nói, "Phương Sùng Viễn, cậu đừng có quá phận."
 
Phương Sùng Viễn nghe được câu này liền nở nụ cười, hắn nhìn Lan Tranh, thanh âm cứng rắn hỏi y, "Quá phận? Lan lão sư, bàn về quá phận, tôi làm sao mà so được với anh? Anh tính kế tôi lâu như vậy, nhìn tôi như một thằng ngu đi theo làm tùy tùng cho mình, nhất định là rất hưởng thụ nhỉ? Còn cố ý như gần như xa với tôi, mẹ nó ngay từ lúc đầu không phải là anh đã coi tôi như thế thân rồi à? Bây giờ lại còn nói quá phận, ha, làm sao vậy? Hối hận rồi? Là vì tôi không bằng người em trai bảo bối kia không thể thao anh đến sảng khoái hay là..."
 
"Ầm" một tiếng, Lan Tranh cắn răng vung ra nắm đấm, Phương Sùng Viễn không kịp chuẩn bị liền ngã nhào ra đất, lúc hắn phản ứng được thì khóe miệng đã nứt ra, hắn qua loa lau một chút, lập tức cười nói, "Làm sao, nói trúng chỗ đau của anh rồi? Lẽ nào Lan Đình không giống như tôi nói thao anh đến rất sảng khoái à, ừ nhỉ, tôi quên mất, hắn là người câm, người câm ở trên giường sẽ không thể nói chuyện..."
 
"Phương Sùng Viễn!" Lan Tranh chỉ vào hắn lạnh lùng nói, "Cậu có nói tôi thế nào tôi cũng chấp nhận, không sao cả, nhưng đừng nhắc Lan Đình, cái gì nó cũng không biết, cậu không cần kéo nó vào."
 
Hai người bỗng trầm mặc trong nháy mắt, ánh đèn trên đỉnh đầu lại sáng đến khó chịu, một lúc sau, Phương Sùng Viễn mới đau lòng mà nở nụ cười, hắn nhìn Lan Tranh, nhìn y che chở cho Lan Đình, không nỡ để cậu ta nhận nửa điểm chê trách của người khác, nhịn không được khàn giọng hỏi, "Vậy tôi thì sao? Lan Tranh, anh coi em trai mình như bảo bối mà che chở, anh có nghĩ từng tới tôi hay không? Lúc anh dối gạt tôi, lúc anh xem tôi là thế thân của nó, anh có bao giờ nghĩ qua tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Không, anh không có, " Phương Sùng Viễn thất vọng nhìn y, gằn từng chữ nói, "Phàm là anh có nghĩ tới tôi, vậy chúng ta ngày hôm nay, sẽ không phải là cái bộ dạng như thế này."
 
Cửa đóng ầm một tiếng, để lại một mình Lan Tranh đứng ở kia, sắc mặt nói không rõ là thống khổ hay là bi thương.
 
Sau khi kết thúc buổi từ thiện, Lan Tranh chủ động cùng Phương Sùng Viễn trở về nhà, Phương Sùng Viễn cười lạnh nói, “Không muốn thì thôi, đừng có làm giống như liệt phụ trung trinh vậy”.
******
Lan Tranh vừa mới tiến vào phòng ngủ đã bắt đầu cởi quần áo, nhìn hắn nói, “Sùng Viễn, tôi không có không muốn”.
 
Phương Sùng Viễn chỉ cảm thấy buồn cười, giống như là khinh thường mà nhìn y lần thứ hai, sau đó chỉ vào hướng phòng tắm nói: "Vậy anh tự đi tắm cho sạch sẽ đi."
 
Đêm đó Phương Sùng Viễn cố ý dằn vặt y, hắn biết Lan Tranh mẫn cảm ở chỗ nào, biết làm sao để khiêu khích dục vọng của y, chỉ cần cảm giác được Lan Tranh có hơi hơi phản ứng, hắn sẽ tàn nhẫn mà cười nói: "Anh có thích Lan Đình thượng anh thế này không? Anh có tưởng tượng được nó sẽ dùng tư thế nào làm mình chưa? Có phải là giống tôi như bây giờ, làm anh đến kêu cũng kêu không được?"
 
Lan Tranh thống khổ che kín hai mắt, giữa hai tầng băng hỏa bên trong hết lần này đến lần khác nhận lấy dằn vặt.
 
"Sùng Viễn... Đừng nói nữa..."
 
Phương Sùng Viễn tàn khốc nở nụ cười, càng dùng sức mà giữ lấy y, ánh mắt lạnh băng, "Đừng gọi tôi là Sùng Viễn, tôi không phải Phương Sùng Viễn, tôi là Tiểu Hải của anh mà Tranh ca..."
 
Lan Tranh bỗng chốc cảm thấy mình như rơi vào một cái đầm lầy cực lớn, càng giãy dụa, luân hãm càng sâu, đến cả hô hấp y cũng cảm thấy đau đớn.
 
"Bây giờ chúng ta thế này... Còn lại được gì..." Tầm mắt Lan Tranh dần trở nên mờ mịt.
 
Phương Sùng Viễn đỏ mắt đáp lời, "Giữa chúng ta, từ lâu đã không còn gì nữa."
 
Phát tiết xong, Phương Sùng Viễn thậm chí không thèm quan tâm xem Lan Tranh có thương tổn hay không, trực tiếp đứng dậy khỏi người y đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn lạnh giọng nói một câu, "Cửa ở chỗ nào, không cần tôi nhắc anh đâu nhỉ?"
 
Lan Tranh lặng lẽ mặc quần áo vào, dù cho mỗi bước chân đều là bất ổn, nhưng vẫn thanh lãnh như vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây, y nói, "Tôi sẽ lập tức đi ngay."
 
Nhìn bóng lưng cô đơn của y, Phương Sùng Viễn cũng không lưu luyến nữa mà đóng cửa lại.
 
Lúc này tài xế còn chưa có đến, Lan Tranh đứng ở ngoài cửa, đôi môi run lên vì lạnh, chỗ dưới thân đó lại càng vì không có tẩy rửa mà sền sệt đến khó chịu, y ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, mỏng manh dán ở kia, giống như là tiếng thở dài của nhân loại.
 
Qua một lát sau xe mới đến, lúc Lan Tranh mở cửa định ngồi lên, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Liễu Cầm ở trong.
 
Liễu Cầm thấy y, không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
 
Lan Tranh khẽ thở dài một tiếng, ngồi lên xe nhẹ giọng hỏi cô, "Sao cô lại tới đây?"
 
Trong lòng Liễu Cầm khó chịu, liền khóc bù lu bù loa lên, "Tại sao cái gì anh cũng không nói... Nếu không phải bị tôi phát hiện, anh còn muốn giấu tới khi nào..."
 
"Không sao mà Tiểu Cầm, tôi không sao." Lan Tranh nhịn xuống không khỏe trên thân thể, dịu giọng an ủi cô.
 
"Làm sao mà có thể không sao được?" Liễu Cầm khóc thành tiếng, lúc nhìn thấy Lan Tranh một mình đứng ở bên đường chờ xe, sống mũi cô lập tức chua xót, đó là Tranh ca, là người từ bé đến nay không phải chịu bất kì một oan ức nào mà, trái tim của Phương Sùng Viễn rốt cùng làm từ cái gì vậy?
 
Lan Tranh sờ sờ đầu cô, nói, "Được rồi đừng khóc nữa, tôi không có tệ như vậy mà, cô không cần lo lắng, huống chi, là tôi tự nguyện, không trách được Phương Sùng Viễn."
 
" Tranh ca..." Viền mắt Liễu Cầm trở nên mờ mịt.
 
"Được rồi, " Lan Tranh nhìn cô nói, "Đây là chuyện riêng của tôi, cô đừng lo lắng nữa."
 
Liễu Cầm còn chuyện muốn nói, nhưng Lan Tranh đã nghiêng đầu qua một bên, y đốt một điếu thuốc, mở cửa sổ ra mới phát hiện, không biết từ lúc nào, hoa tuyết đã bắt đầu bay bay.
 
Mùa đông tới rồi.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Lan Tranh nhận được điện thoại của Phương Sùng Viễn, hắn nói, “Tôi ở nhà, bây giờ anh đến đây ngay”.
 
Lan Tranh để điện thoại xuống, bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.
 
Bên ngoài trời chỉ có một mảnh trắng xóa, tuyết rơi suốt đêm còn chưa có ngừng, Lan Tranh chỉ mặc vào cái áo khoác, liền gọi điện thoại bảo tài xế tới đón, y mất nửa giờ đi đến chỗ Phương Sùng Viễn.
 
Những người sống ở đây không giàu thì quý, mặc dù bảo an không có ghi lại biển số xe của y, nhưng mà lúc hạ cửa sổ xuống thấy là y thì liền kính cẩn cho qua, lái xe đến trước cửa nhà Phương Sùng Viễn rồi, Lan Tranh mới xuống xe để tài xế rời đi.
 
Y đi tới ấn chuông cửa, hai lần, không có ai mở.
 
Đợi một lúc sau, y mới nghe được trên lầu truyền đến âm thanh, tuy nghe không rõ là ai, nhưng y biết Phương Sùng Viễn ở nhà, liền gọi điện thoại cho hắn, hai lần, không có ai nhận.
 
Lan Tranh tự giễu mà cười một tiếng, đáy lòng sáng tỏ, liền đứng ở bên ngoài chờ.
 
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
 
Quý Phi kéo màn cửa sổ ra nhìn bên ngoài một cái, không khí lạnh lẽo ngưng trên cửa kết thành miếng băng mỏng, hắn hà hơi muốn viết chữ, Phương Sùng Viễn lại đi tới kéo rèm lên, bình tĩnh nói, "Chơi trò gì mà con nít vậy, già không đứng đắn."
 
Quý Phi quay đầu lại lườm hắn một cái, nhìn Phương Sùng Viễn chỉ mặc áo ngủ bưng tới hai ly rượu đỏ, hắn liền cười nhận lấy, hai người khá có tình thú mà cụng ly, Quý Phi ngẩng đầu híp mắt đánh giá hắn, "Sớm như vậy đã gọi tôi đến, sao vậy, tối hôm qua là ai làm cậu dục cầu bất mãn rồi?"
 
"Ngoài anh ra, tôi còn có ai nữa." Phương Sùng Viễn nhìn hắn, cười mà như không cười.
 
Quý Phi ngả ngớn cười vài tiếng, ngón tay trỏ tùy ý ở trên môi hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, "Phương Sùng Viễn, cậu nói tôi sao mà lại rẻ tiền như vậy hả, bị cậu thượng qua một lần rồi, tôi cũng không thể thích người khác nữa."
 
Phương Sùng Viễn cười suồng sã, ôm lấy eo Quý Phi dán sát vào người mình, bá đạo mà xé bỏ áo sơ mi của hắn, sau đó nhắm ngay cái cổ trắng nõn của hắn rồi cắn xuống, "Vậy ngày hôm nay tôi phải thượng anh đến khi nào xin tha mới thôi."
 
Editor có lời:
Đánh nữa rồi, hai người mà đánh nhau là tui đau lòng lắm huhu =(((
Buồn nhỉ!!!
Chương sau còn buồn hơn!!!
 
402021
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play